Chương 82.1: Lục Đông Đình, mẹ anh tới cửa nhà em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Trường Nam là muốn hỏi, đăng ký xong cũng không nói gì, có phải là chủ ý của Tô Yểu không, thế nhưng ngẫm lại khả năng này không quá lớn, dù sao, ai cũng phải cảm thấy được gả vào Lục gia không phải là chuyện sáng rọi sao?

Lục Đông Đình: "Có ý gì?"

Lục Đông Đình hỏi như vậy, lỤC Trường Nam cũng nói rõ: "Có phải Tô Yểu muốn học cái gì tuổi trẻ bây giờ ẩn hôn không?"

Lục Đông Đình một mực chắn chắn: "Không phải, chỉ là chưa suy xét nhiều như vậy thôi, sợ các người không đồng ý, cho nên mới muốn chậm rãi."

"Hừ." Lục Trường Nam hiển nhiên không tin, nhưng nghĩ lại, người này từ nhỏ quen làm theo ý mình, nghĩ cái gì là làm, cũng không có gì lạ.

"Mày nghĩ rằng ông là người phong kiến truyền thống quê mùa sao? Mày cũng nhiều tuổi rồi, rốt cuộc cưới được vợ là ông cũng cảm ơn trời đất thay ba mày rồi, chỉ cần người ta trong sạch, tao còn chia cắt uyên ương sao?"

Lục lão gia nói lên nỗi đau mất con sớm, giọng nói hơi dịu đi một chút.

"Nếu đã đăng ký kết hôn, tìm thời gian để mọi người tề tịu, mọi người ăn bữa cơm với Tô gia, định ra hôn lễ, hôn sự của cháu đích tôn Lục gia, cũng cần phải thận trọng đối đãi." Lục Trường Nam nói.

Lục Đông Đình ừ một tiếng, đồng ý, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy lấy người, Lục Trường Nam thấy vậy, thiếu chút nữa giậm chân, lạnh lùng nói: "Mày đừng có ra vẻ như việc không liên quan đến mình, sốt ruột không hả? Mày kết hôn hay là tao kết hôn, mày đừng có ở bên ngoài làm tao mất mặt nữa."

Đáp lại lời của ông là một bóng lưng cao lớn.

....

Buổi tối anh về đến nhà, nhìn thoáng qua thời gian, sau đó gọi cho một người khác ở bên kia đại dương.

Trong ống nghe chuyển đến giọng nhắc nhở tín hiệu không thông được, chuyển qua hộp thư thoại

"Con kết hôn, có rảnh thì trở về cùng ăn một bữa cơm." Tiếng nói nhạt nhẽo đơn giản, sau khi nói xong trực tiếp ném điện thoại sang một bên.

....

Sau cùng, thời gian hai bên gặp mặt là Lục Trường Nam định ra, tối thứ bảy này.

Đêm nay Tô Yểu nhận được điện thoại của anh, có dũng khí không chân thật giật mình, cũng chỉ là giật mình thôi.

Tối hôm qua cô bình tĩnh suy nghĩ cả đêm, đã không còn bối rối và kháng cự lúc đầu, dùng trạng thái bình tĩnh nhất nghênh đón tin tức này.

Xem ra có đôi khi người ta không thể không thờ phụng những lời tự nhiên đến, bởi vì lập tức làm cái gì đều là bất lực và phí công.

Kết hôn với anh, cho đến bây giờ đều là anh thiệt thòi, về sau liền tính bị người khác biết rõ là cô bức hôn, cũng chỉ là bêu danh mà thôi, một khi cấp thâm nhãn Lục phu nhân kia, phía sau cô là bối cảnh và tài lực hùng hậu của lục gia, cô thật sự không thiệt thòi...

Cố Liên Y và cô cùng ngồi trên ghế sofa, nhìn ti vi, tuy không dinh dưỡng, cũng có thể cười khôi hài, lúc này thấy sau khi Tô Yểu nhận điện thoại có vẻ sững sờ, cô cười ha ha, mà Tô Yểu dừng hình ảnh kia, hai người thành ảnh gif cũng không sai.

Cố Liên Y chọc chọc Tô Yểu: "Làm sao thế, thất thần cái gì, ai gọi cho cậu thế?"

"Lục Đông Đình." Tô Yểu phục hồi lại tinh thần: "Buổi tối ngày mốt muốn ăn cơm với người của Lục gia."

Lần này Cố Liên Y cũng biến thành ảnh gif.

Cô nuốt nước bọt, từ từ buông đồ ăn vặt trong tay, đối với sự bình tĩnh của Tô Yểu có chút không thể tin: "Các người... đây là ý muốn chuẩn bị công bố sao?"

Tô Yểu gật đầu: "Lục Đông Đình, ông của anh ấy muốn làm hôn lễ, ngày đó, Tô Hoài Sinh nhận được tin của luật sư liền đi tìm ông nội anh ấy..."

"Ba cậu quả thực là, không biết xấu hổ." Cố Liên Y cũng bất bình thay cô, liền là vì Tô Hoài Sinh, vài năm nay Tô Yểu suy sụp không ít.

"Cực kỳ bình thường." Tô Yểu châm chọc: "Chắc chắn là ông ta muốn, mình lấy đi 15% cổ phần, ông ta cũng phải kiếm lại."

Ích lời trước mặt thì còn đâu tình thân, mà lại cần nhờ tình thân mưu lợi.

Cố liên Y nói: "Dựa theo phong cách làm việc của Lục lão gia, đám cưới của trưởng tôn, phô trương khẳng định là rất lớn đi? Chỉ là sính lễ đều cho không ít, sau này có tầng quan hệ của Lục gia này, Tô gia ở trên thương trường cũng có thể nói là xuôi gió xuôi nước rồi."

Tô Yểu dường như không có gì cầm lấy đồ ăn vặt mà Cố Liên Y đặt trên bàn trà: "Yên tâm đi, ông ấy lấy được bao nhiêu, đến lúc đó mình đều ép ông ta nhổ ra hết."

Cố Liên Y nhìn cô lúc này, bên cạnh bao phủ một vầng sáng, nhã nhặn lịch sự, hoặc như hạ quyết định gì, có dũng khí cố tìm đường sống trong chỗ chết.

...

Tối qua Tô Yểu có chút mất ngủ, bởi vì nhớ lại chuyện gặp cha mẹ.

Thế cho nên sáng sớm nay là thứ bảy vẫn không rời giường như ngày thường, ngủ thật sự say giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net