Chương 82.2: Lục Đông Đình, mẹ anh tới cửa nhà em rồi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối qua Cố Liên Y ra ngoài chơi suốt đêm, buổi sáng vừa trờ vể ngã xuống giường, chuông của liền vang lên, ngay gần phòng cô, Tô Yểu lại chậm chạp không động tĩnh, cô đành phải mơ mơ màng màng đi mở cửa.

Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một người phụ nữ trung niên cao gầy, mang kính râm, cả người mặc quần áo thoải mái, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, trong tay mang túi xách của Prada, dẫm xuống một đôi giày cao gót màu hồng của Christian Lou Boutin, quanh người là khí chất quý phu nhân quyền quý, dịu dàng ung dung, nhưng lại rất sạch sẽ lưu loát.

Cố Liên Y nhìn người không quen biết này, gãi đầu: "Cô là..."

Người phụ nữ trung niên ngẩn người, bỏ kính mắt ra, tinh tế đánh giá Cố Liên Y một chút, sau đó ngượng ngùng cười: "Ngại qua, tôi đi nhầm nhà rồi."

Cố Liên Y đóng cửa, còn chưa đi về phòng của mình, chuông cửa lại vang lên.

Một đêm không ngủ khiến cô cực kỳ nôn nóng, kéo cửa ra, cau mày không kiên ngẫn: "Không phải cô đi nhầm sao?"

"Cháu là... Tô Yểu?" Người phụ nữ trung niên ấp úng, hồi lâu mới do dự hỏi ra miệng, hiển nhiên là kinh ngạc, không có khả năng tiếp nhận.

....

Tô Yểu vốn đang ngủ say, cửa đột nhiên bị mở ra rồi đóng lại, Cố Liên Y xông tới vén chăn lên, một chưởng vỗ vào mông cô, vẻ mặt thất kinh :"Cậu vẫn còn ngủ sao! Vẫn còn ngủ nữa cơ đấy! Bà bà tương lai của cậu tới tìm cậu rồi!"

Tô Yểu mê man tỉnh lại, không phản ứng kịp đã bị Cố Liên Y kéo vai: "Mắt thấy đầu tiên đã cảm thấy quen quen, kết quả, là mẹ của Lục Đông Đình, mẹ của Lục Đông Đình!"

Tô Yểu đẩy tay Cố Liên Y, nghĩ thầm, sáng sớm nổi điên làm gì, kết quả nghe được mấy chữ trọng điểm mẹ của lục Đông Đình, tất cả thần kinh mềm mại, giống như bị người ta kéo thẳng ra.

"Cậu nói cái gì?"

Mẹ Lục Đông Đình, không phải đêm nay mới gặp cha mẹ sao? Trước cô cũng không tìm hiểu gia đình anh, chỉ viết là quan hệ nội bộ trong nhà Lục gia không tốt, ba anh qua đời, loại tin tức đơn giản này, từ đầu cô cũng không nghe được tin gì về mẹ anh.

Như thế nào... đột nhiên đã tìm tới cửa.

"Cậu xác định là mẹ của Lục Đông Đình sao?" Tô Yểu vừa tìm quần áo mặc vừa hạ giọng hỏi.

"Vô nghĩa, chính bà ấy nói!"

Tô Yểu khẩn trương đẩy cô ra ngoài: "Mình thay quần áo, cậu đi trước đón người ta hộ mình."

Tô Yểu lấy tốc độ nhanh nhất thay đồ, rửa mặt đứng ở trong nhà vệ sinh của phòng ngủ.

Cô nghe ngóng, chỉ nghe thấy tiếng người nói cực kỳ dịu dàng nói chuyện với Cố liên Y.

Cô khẩn trương gọi điện thoại cho anh.

Vang lên vài tiếng thì mới kết nối được, truyền đến tiếng nói trầm thấp của anh, mang theo chút khàn khàn: "uhm."

"Lục Đông Đình, mẹ anh tới cửa nhà em rồi." Tô Yểu che miệng hạ thấp giọng nói.

Bên kia truyền đến tiếng vang, hiện giờ mới bảy giờ, cho dù anh muốn đến công ty cũng không đi sớm như thế, nhất định là đang ở nhà, nói không chừng cũng mới rời giường.

"Anh lập tức tới ngay."

"Anh nhanh lên." Tô Yểu không nhịn được nhỏ giọng thúc giục.

"Em yên tâm, tính tính bà ấy cũng tốt, sẽ không làm khó em."

Lục Đông Đình nói thế, cô cũng không biết có phải chỉ vì ổn định cô không.

Cô cúp điện thoại mới nhẹ nhàng kéo cửa, đi ra ngoài.

Cố Liên Y ngồi trên ghế sofa với mẹ anh, là một vị phu nhân cực kỳ trẻ trung, khí chất tao nhã, lúc này đang cầm một tờ tạp chí, đột nhiên cười ha ha chỉ vào một người trên đó rồi nói với Cố Liên Y: "Cô nói cho cháu nghe, tạp chí này không đáng tin, người ta nào có hít thuốc phiện, lần trước cô ở Los Angeles nghe anh ta hát, cũng rất hay."

Tô Yểu: "..."

"Cô..."

Tô Yểu vừa rồi cố gắng sưu tầm những tin tức cũ ngày trước, mới phát hiện mẹ của Lục Đông Đình là người của Diệp gia, Diệp Đường Nhân, là con gái thứ hai của Tư lệnh quân khu Diệp mới qua đời vài năm trước.

Lúc này, mẹ Lục nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, vui mừng lộ rõ trên mặt, khác hoàn toàn với chút do dự ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Liên Y, dù sao trong ấn tượng của bà, con dâu của cô không phải là người hỗn tạp đi chơi đêm được.

"Cháu là Tô Yểu sao? Có phải cô tới quá sớm không?" Diệp Đường Nhân cười tít mắt hỏi.

Tô Yểu xấu hổ nói: "Không có, là cháu thất lễ rồi."

Cố Liên Y hắng giọng một cái, ha ha một chút cũng không sớm, lúc cô ấy gõ cửa cũng chưa đến bảy giờ đi.

"Buổi sáng cô vừa xuống máy bay lúc năm giờ, định là buổi tối mới đến gặp cháu, nhưng là... cô có chút không nhịn được, con cũng đừng cảm thấy mẹ quá đường đột nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net