Chương 83.1: Mọi người là ích kỷ, cậu cũng đừng quản sống chết của người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ...

Tô Yểu vẫn chết đứng ở trong âm thanh này mà không hồi phục được tinh thần, Diệp Đường Nhân đã đi tới giữ tay cô lại cực kỳ thân thiết.

Tô Yểu xấu hổ ở đằng kí, Diệp Đường Nhân gắt gao nắm chặt tay con dâu, sợ cô chạy mất, Tô Yểu có chút không quen, bà bà tương lai này, không, đã là bà bà rồi, dường như không có loại khí khái cao ngạo lạnh lùng, cũng không có nhìn cô không vừa mắt, ngược lại nhiệt tình khiến cô có chút không quen, nhưng cũng không làm gì cả,.

Tô Yểu nói: "Cô, cô xuống máy bay sớm như thế, đã ăn gì chưa ạ, nếu không để cháu làm đồ ăn cho cô nhé?"

Diệp Đường Nhân thiếu chút nữa lệ nóng quanh mắt: "Trời ạ, con gái ngoan, con còn biết nấu ăn sao?" Sau khi nói xong, bà cho cô một cái ôm: "Lục Đông Đình nhà chúng ta thật có phúc, thế nhưng con cũng không thể quen nó, thi thoảng làm là được, con xem da thịt con mềm như thế, về sau những thứ này nên giao cho người giúp việc làm, ôi, sao vẫn gọi mẹ là cô thế, không phải Đông Đình đã nói là các con đã đăng ký rồi sao, có thể chữa lại..."

Tô Yểu: "..."

Thấy Tô yểu khó xử, Diệp Đường Nhân phất tay: "Trách mẹ quá nóng vội, từ từ cũng được, từ từ cũng được..."

"Con đi làm cho cô, cô muốn ăn cái gì ạ?"

"Mẹ ngồi máy bay mười mấy tiếng, là hơi đói, liền ăn đơn giản thôi, làm sandwich chân giò hun khói đi." Ánh mắt bà tha thiết nhìn Tô Yểu, thật sự càng nhìn càng vừa lòng, xinh đẹp lại hiểu chuyện.

"Được, cô ngồi trước chờ một lát ạ."

"Được rồi." Diệp Đường Nhân ý cười đầy mặt chạy đến ngồi xuống ghế sofa, bảo lại với Tô Yểu: "Cái kia, không bằng... thêm bát mì sốt tương?"

Tô Yểu: "Được ạ."

Bởi vì cổ tay Tô Yểu thương tổn, Cố Liên Y lo lắng cô không nấu nướng được, liền chạy đến giúp cô.

Cố liên Y nhân cơ hội tán gẫu về Diệp Đường Nhân với Tô Yểu: "Không nghĩ tới mẹ của Lục Đông Đình lại trẻ như thế, mình cho rằng anh ta hơn ba mươi, mẹ anh ấy chắc phải sáu bảy mươi tuổi, mà còn bảo dưỡng rất tốt."

Tô Yểu cảm thấy nước lạnh chảy qua da thịt, cô cũng càng ngày càng tỉnh táo.

"Vừa rồi nói chuyện phiếm với bà ấy, bà ấy nói gần đây định cư ở Luân Đôn, mà dáng người còn rất đẹp, quả thực là cậu rất hạnh phúc."

Cố Liên Y cực kỳ hâm mộ, hâm mộ Tô Yểu đều phải kết hôn, đột nhiên hối hận đã từ chối Ninh Khiêm.

Tô Yểu biết Lục Đông Đình sống ở nước ngoài hơn mười năm, phải là cùng rời đi với Diệp Đường Nhân, nhưng vì sao phải rời đi, gia đình xảy ra vấn đề gì, Tô Yểu cũng không tiện hỏi đến, trước cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm đến những vấn đề riêng tư này của anh.

Bởi vì suy xét đến anh sẽ tới, cô làm bữa sáng cho bốn người, ngoài những thứ mà Diệp Đường Nhân đã chỉ định, vẫn làm thêm cháo trắng và trứng chim, sữa.

Tám giờ, chuông cửa bên ngoài liền vang lên.

Tô Yểu đang muốn đi mở cửa, Diệp Đường Nhân đã đứng dậy đi.

Diệp Đường Nhân kéo cửa ra, kinh ngạc nhìn con trai cao lớn đứng trước mặt, thốt lên hỏi: "Oa, sao con lại tới đây?"

Lục Đông Đình nghiêng người tiến vào, Diệp Đường Nhân đóng cửa, thấy anh mang giày da đi vào, liền giáo huấn ở phía sau: "Con không biết đổi dép lê sao, Yểu Yểu ở đây, một mình dọn vệ sinh, cực kỳ vất vả."

Tô Yểu nghe đoạn đối thoại bên ngoài, trong lòng nhớ lại, là căn nhà này không có chuẩn bị dép lê nam cho con trai của cô...

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua phòng bếp, Tô yểu nói: "Chờ một chút có thể ăn sáng rồi."

Lục Đông Đình toàn thân áo sơ mi xanh đen, khí chất khác hẳn với lúc mặc áo sơ mi trắng, thần thái như thế khiến anh thêm vài phần thâm trầm và góc cạnh.

Tô Yểu quay người lại nói chuyện với anh, anh chỉ thâm sâu nhìn cô một cái, không ra khác thường gì, chỉ là cực kỳ trầm, Tô Yểu phản xạ có điều kiện dời tầm mắt, cũng thúc giục: "Anh đi ra ngoài trước ngồi một lát đi."

Bởi vì Cố Liên Y đang ở trong nhà bếp, Lục Đông Đình nhìn cũng đi ra ngoài.

Lục Đông Đình chân trước mới vừa đi, Cố Liên Y bắt đầu lấy tay đụng thắt lưng Tô Yểu :"Cậu vậy mà dám mắt đi mày lại với Lục Đông Đình."

"Nào có?" Tô Yểu kiềm nén, từ từ hô hấp.

Cố Liên Y cảm thấy Tô Yểu phủ nhận cực kỳ không phục, cũng chẳng muốn đùa tiếp, có tiếng cũng có miếng phụ vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Thật ra mình nghĩ cậu đừng ly hôn, dù sao nhìn tình hình bây giờ, cậu cứ thế đi tiếp, cả đời là Lục phu nhân, mình thấy, Lục Đông Đình... cũng không phải không có cảm giác với cậu."

Cảm giác sao?

Cho dù là người đàn ông trưởng thành nào đối với người phụ nữ ngày ngày có ý định câu dẫn anh ta, đa phần đều có cảm giác, sinh lý và tâm lý đều lần lượt thay đổi, dễ dàng mê hoặc.

Cho dù anh có cảm giác với cô, cũng không thể dựa vào chút ít ấy để duy trì một đoạn hôn nhân, lúc tiêu hao hầu như không còn, tuy cô không phải tôn thờ tình yêu, nhưng cô cho rằng trong hôn nhân bình thường, tình yêu là thứ không thể thiếu.

Lục Đông Đình có thể cho sao? Cô dám muốn sao?

"Cậu đã quên cậu từng nói gì sao? Vị trí Lục phu nhân vốn là người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net