Chương 84.1: Con tôi già thì làm sao, người đàn ông đứng tuổi càng thêm mị lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc sáu giờ tối, Lục Đông Đình lái xe tới đón cô.

Bởi vì có vẻ là trường hợp chính thức, Tô Yểu mặc một chiếc váy liền không tay bất đối xứng, tươi mát đơn giản, lại không mất trang trọng.

Mà Lục Đông Đình cả người mặc tây trang màu đen, áo khoác đen bị anh cởi ra ném ở một bên.

Hôm nay không phải anh tự lái xe, anh ngồi ghế sau, lúc cô mở của xe, thấy anh đang khoanh chân, chống đầu nhìn văn kiện ở trên đùi, hơi nhíu mi, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó hạ chân xuống.

Ánh mắt thâm trầm, thanh quý sơ lãnh.

Anh ngồi trong xe hấp dẫn tầm mắt của cô, nhàn nhạt thúc giục: "Còn chưa lên?"

...

Bữa tối hẹn ở khách sạn Bốn mùa, Lục gia bao một phòng lớn.

Vì che giấu tai mắt người, Lục Đông Đình và Tô Yểu trực tiếp đi lên từ bãi đỗ xe.

Đi ra thang máy, Tô Yểu hơi chỉnh sửa lại bản thân, ngẩng đầu thì thấy Lục Đông Đình đứng trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trầm trầm phảng phất chích cho cô một mũi an thần, anh hơi gấp khúc cánh tay, chờ cô đi qua đứng bên cạnh anh.

Tô Yểu hít sâu một hơi, qua đó không xa là phòng bao, vài bước nữa, mơ hồ là ranh giới phân định cuộc sống của cô.

Cô dẫm xuống giày cao gót, từng bước một đi đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh.

Lục Đông Đình ở một bên tay khác treo một chiếc áo khoác tây trang của anh, trong lòng bàn tay Tô Yểu dán ở chỗ khuỷu tay anh, đường cong bắp tay căng đầy có lực, làm cho người ta cảm thấy một loại nam tính trực tiếp, trong lòng cô không hiểu sao thấy an tâm hơn.

Đẩy cửa phòng ra, chính giữa là một chùm đèn thủy tinh sáng long lanh, một chiếc bàn tròn lớn có mấy người ngồi vây quanh, Lục gia và Tô gia đều đã đến.

Phía bên phải là Tô Hoài Sinh, Tống Hiểu Du, còn có Tô Khê, Tần Hoành.

Vị ngồi ở giữa là Lục Trường Nam, Diệp Đường Nhân và một người phụ nữ trung niên ngồi bên trái, Diệp Đường Nhân ngồi cạnh Lục Trường Nam lúc đó có chút xấu hổ, ý cười bình thường nhẹ nhàng sung sướng cũng không có tung tích, im lặng ngồi nghiêm chỉnh.

Sắc mặt Lục Trường Nam cũng không được tốt, chỉ ngồi ở đó.

Người phục vụ mở của ra, Diệp Đường Nhân nhìn qua, vừa thấy là Tô Yểu và Lục Đông Đình, liền vui vẻ ra mặt đứng dậy kêu Tô Yểu qua ngồi cạnh bà.

"Yểu Yểu tới đây, ngồi đây này."

Tô Yểu mím môi cười đến đoan trang, nguyên nhân sớm nay đã gặp qua bà rồi, cũng không còn hấp tấp, trường hợp này trước kia cô cũng từng tham gia không ít, cho nên công phu ngoài mặt của cô, ứng đối cũng coi như thành thạo.

Tô Yểu và Lục Đông Đình đi qua ngồi chỗ trống giữa Diệp Đường Nhân và Lục Trường Nam, vừa lúc cũng chào hỏi với lục Trường Nam.

"Chủ tịch Lục."

Lục Trường Nam nhìn thấy cháu trai và cháu dâu đến, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, tinh tế nhìn Tô Yểu, tuy không phải cháu dâu ông chọn lựa, nhưng cũng coi như vừa lòng, chỉ là vị lão gia này trà trộn thương trường mấy chục năm, mài ra khí chất kiên cường nghiêm túc, cho dù tâm tình tốt cũng khó để lộ nét vui vẻ trên mặt.

"Lại vẫn gọi là chủ tịch lục gì?" ý tứ này xem ra là muốn buộc Tô Yểu chữa lại rồi.

Tô Yểu đỏ bừng mặt, tuy xấu hổ, nhưng cũng theo lời ông, cung kính kêu một tiếng: "Ông nội."

"Nhanh ngồi đi, ngồi đi, chờ một lúc là người đến đủ." Lục lão gia lộ ra chút tươi cười khó có được, dù sao đối với một người già tương đối truyền thống, cháu đích tôn lấy vợ, ông tự nhiên cũng cao hứng, lúc này trong lòng đã nghĩ, hiện giờ cháu dâu gọi ông nội, cũng không biết sang năm có thể có thêm chắt trai chắt gái nữ không, qua năm tiếp đã gọi ông là cụ rồi."

Trong lòng Lục Trường Nam hoạt động càng phong phú, cảm thấy mối hôn sự này thực sự nên làm sớm, nhưng ngay lúc thằng cháu chai bất hiếu kia lạnh lùng gọi ông một tiếng ông nội, ông cũng chỉ nghiêng mắt một cái, không để ý đến.

Bên này Tô Yểu vừa quay đầu thì thấy ánh mắt của Diệp Đường Nhân sáng quắc nhìn cô, đôi mắt đẹp tràn ngập chờ đợi, chỉ còn kém viết một câu ở trên mặt: gọi mẹ đi, gọi mẹ đi, mau gọi mẹ đi...

Tô Yểu do dự một chút, nhẹ nhàng gọi: "Mẹ."

Diệp Đường Nhân tự nhiên cao hứng quá độ, làm một động tác hứng khởi, hai tay bưng mặt, khoe với người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Nhìn thấy chưa, đây là con dâu tôi!"

Người bên cạnh tóc ngắn, toàn thân mặc đồ công sở, xem ra vô cùng giỏi dang, còn có chút cao ngạo, ánh mắt vừa rồi cũng một mực đặt trên người Tô Yểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net