Chương 84.2: Chị nhìn Đông Đình xem, ngoài dáng vẻ tốt ra, chỗ nào có mị lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Diệp Đường Nhân nói chuyện với bà, bà liền thu lại ánh mắt, che di hâm mộ trong đó, chu mỏ, có chút chua xót: "Về sau em cũng sẽ có."

Diệp Đường Nhân cười đẩy bà: "Con trai của cô còn chưa có bạn gái, thì lấy đâu ra."

"A... con em còn trẻ, còn nhiều thời gian." Bà giương cằm lên, vẫn cứ không chịu thua.

Như vậy vừa nói, Diệp Đường Nhân liền có chút mất hứng, này không phải rõ ràng là nói con trai của bà già sao?

"Con tôi già thì làm sao? Người đàn ông đứng tuổi càng có mị lực."

"Haha." Người kia nở nụ cười hai tiếng, quả thực xấu hổ đả kích Diệp Đường Nhân, uyển chuyển nói: "Chị hai, chị tự nhìn Đông Đình đi, ngoài dáng vẻ tốt ra, chỗ nào có mị lực hả?"

Diệp Đường Nhân vậy mà không có cách nào phản bác, đây chẳng phải vấn đề hôm nay bà thảo luận qua với Lục Đông Đình vào buổi sáng sao?

Diệp Đường Nhân cảm thấy quá mất mặt, không nói lời nào, bắt đầu hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình một cái, Lục Đông Đình coi như không thấy, lẳng lặng nghe Lục Trường Nam nói chuyện.

Vì thế Diệp Đường Nhân cảm thấy rất bực tức, dùng cằm chỉ chỉ người bên cạnh, giới thiệu cho Tô Yểu: "Đây là dì nhỏ của Đông Đình."

Tô Yểu: "Chào dì, con là Tô Yểu."

Diệp Phi Linh là con gái út của Diệp gia, hiện giờ làm việc ở tòa thị chính, bởi vì nguyên nhân công việc, nhiều năm trôi qua, khí chất luyện nên có chút hơi cường ngạnh, nhưng tính tính vẫn rất hòa thuận, Tô Yểu gọi bà khiến bà lập tức vui vẻ, mặt mày hớn hở, thuận tay đưa cho cô một cái phong bao đỏ.

Tô Yểu khéo léo từ chối.

Diệp Đường Nhân trực tiếp lấy qua, cùng với phong bao của mình cùng nhét cho Tô Yểu: "Đừng khách khí, cho con mượn, đây là tâm ý của trưởng bối."

Tô Yểu theo bản năng liếc mắt nhìn anh một cái, xin giúp đỡ.

Lục Đông Đình thanh thản tùy ý đưa cảnh tay đáp sau lưng cô trên lưng ghế dựa: "Cầm đi."

Tô Yểu cũng không từ chối nữa: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn dì."

Tống Hiểu Du bên kia thấy Tô Yểu được lòng Lục gia và Diệp gia như vậy, trong lòng như có tảng đá.

Mà Tô Yểu cũng vừa chào hỏi với Tô Hoài Sinh, vốn là không để bà vào mắt, trước khi ra cửa Tô Hoài Sinh đã cảnh cáo bà không được phép nói lung tung, không được giương sắc mặt âm dương quái khí, trong lòng bà không thoải mái cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tô Khê và Tần Hoành câu được câu không nói chuyện, thật ra ánh mắt của hai người vẫn nhìn về phía Tô Yểu và Lục Đông Đình, bằng mặt không bằng lòng, không có thể hiện ra.

Lúc này, trong lúc đó Tô Yểu nói cái gì với Lục Đông Đình, Lục Đông Đình nghiêng người kề sát cô, đưa lỗ tai đi nghe, động tác thân mật lại hài hòa, rõ là... một đôi trai tài gái sắc.

Này lại là một mặt khác của Tô Yểu mà anh chưa thấy qua, kỳ quái, trước kia làm sao anh có thể thấy cô chỉ là một người bình thường phổ thông? Cô vì cuộc sống mà bôn ba, thẹn thùng ngại ngùng, chấp nhất cường ngạnh, nhưng cũng yếu ớt mẫn cảm. Nhưng thật thật giả giả, anh vĩnh viễn chỉ cảm thấy được chính mình chỉ nguyện ý nhìn đến một mặt, anh không thể phủ nhận, hiện giờ cô giống như danh lợi trận đầu trên danh viện tao nhã, cử chỉ nhấc chân cũng có thể trở thành một ngọn gió cảnh tuyến.

Ngồi một lúc, cửa phòng bao lại mở ra, hai bóng dáng quân nhân đi đến, một vị là hai vạch bốn sao, một vị là cành ô liu màu vàng thêm hai sao.

Tô Yểu biết Diệp gia là hồng môn, quân nhân thế gia, nhưng khi đó thấy được hai vị quân nhân cấp hàm cao như thế, không khỏi thấy kính nể, thậm chí có chút co quắp.

Diệp đường Nhân giới thiệu cho cô, chỉ vào người có quân hàm lớn hơn nói: "Đây là cậu của con." Sau đó lại chỉ vào người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia nói: "Đây là chồng của dì út."

Diệp Đường Nhân một người cậu, một người chồng dì út, nói khiến cô càng thêm xấu hổ, hơi đỏ mặt chào hỏi hai vị này.

Cậu Diệp Lăng của Lục Đông Đình hiện đang làm trong Bộ Binh, trên người có hương vị quân nhân chính khí, dáng người cao ngất, khuôn mặt cương nghị, hơi dọa đến Tô Yểu, thế nhưng vẫn hiền lành cười: "Nghe Đường Nhân nói qua, là cô gái ngoan, nhanh ngồi đi."

Mà chồng của Diệp Phi Linh là Trình Diêm hiện đang nhậm chức trong trường quân đội, làm công tác văn chức, khí chất có chút thư sinh nho nhã, cả người ôn hòa rất nhiều.

Diệp Đường Nhân vụng trộm liếc mắt ra hiệu cho anh mình, Diệp Lăng như bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới cái gì, lập tức lấy ra tiền lì xì đưa cho Tô Yểu.

Tô Yểu quả thực muốn hít thở không thông, cô nào dám tiếp nhận tiền lì xì của ông, trong lúc này ngây ngẩn cả người, lại là Diệp Đường Nhân lấy tiền lì xì nhét vào trong túi của cô: "Nhận lấy."

Tô Yểu: "... Cảm ơn cậu."

Hai vị hôm nay trùng hợp có họp ở trên thành phố, nên tới trễ một chút.

Nhưng chậm nhất chính là chú hai Lục Kế An của Lục Đông Đình, đều biết quan hệ của Lục gia bất hòa, nhưng trường hợp Lục Kế An này đến, vẫn là bị Lục Trường Nam cưỡng chế đưa đến.

Thấy người đến đông đủ, mới cho người mang đồ ăn lên bàn, Lục Trường Nam và Tô Hoài Sinh ngồi cạnh nhau, hàn huyên một lúc, sau đó nói: "Không biết ông thông gia có chọn ngày thích hợp không, định hôn lễ cho hai đứa nhỏ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net