Chương 87.1: Thiệp mời đã nhận được, chúc anh hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời kì internet và thức ăn nhanh, thông thường mọi người thấy đều là mặt ngoài, không có người nào bỏ công ra đi đào móc tích cách con người của một người là gì, chân lý vậy là cái gì, ngược lại đều là người xa lạ, mắng chửi một chút thì làm sao? Với lại cách màn hình cũng không biết ai là ai.

Tô yểu thấy mấy lời này quả thực cũng không vui vẻ mấy, cô cũng không tính đi tranh luận.

Bên ngoài sấm sét cuồn cuộn, mây đen kéo tới, mưa lớn chảy xuống như thác nước, toàn bộ bầu trời đều bắt đầu trắng xóa, viễn cảnh ở phía xa một mảnh tối tăm mông lung, mưa xối xả tiết trời mưa không hòa nhã chút nào, mưa giống như muốn dìm cả thành phố vậy.

Cố Liên Y đi tới ngồi trên bàn cơm đối mặt với Tô Yểu, thông qua cửa sổ cách sương mù, nhìn màn mưa bên ngoài.

Cố Liên Y xuất thần thật lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu yêu Lục Đông Đình sao?"

Tô Yểu dừng một chút, quay đầu nhìn Cô Liên Y một chút, lập tức dời ánh mắt đi, trầm mặc không biết suy nghĩ gì.

Yêu sao?

Cô còn nhớ rõ lần kia khi uống say cô mơ một giấc mơ, nhớ tới những dòng chữ đã từng viết bên trong quyển nhật ký -- nếu không phải là bởi vì yêu anh, sao đêm khuya như thế lại không ngủ được; nếu không phải là bởi vì yêu anh, vì sao trong lòng lại có bất an.

Chính cô sau khi viết xuống, kinh hãi xóa đi chữ yêu kia.

Ngay cả thời còn ngây thơ trong sáng cũng không dám nói ra chữ kia, hiện tại cô càng nói không nên lời.

Tô Yểu trực tiếp đem vấn đề đổ cho Cô Liên Y, "Cậu yêu Ninh Khâm sao?"

Cố Liên Y giật giật khóe miệng, tựa hồ là do ngày mưa nên bắt đầu sinh ra vẻ u sầu, nhưng cô ta không do dự trả lời: "Yêu."

"Tốt." Tô yểu cười cười.

Cố Liên Y... ít nhất ... Sẽ không bị cảm giác 'vì đến gần người mình yêu mà sợ hãi, còn sợ người ta nhìn thấy' quấy nhiễu.

----

Khương Sơ Ánh mang theo túi xách đứng ở bên ngoài đợi tài xế lái xe đến, chủ tịch Lục giao cho cô ta đi ra ngoài thỏa thuận ký hợp đồng quan trọng.

Cô đứng ở một chỗ, gió lạnh gào thét, mưa rơi càng lúc càng lớn.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô ta lấy ra vừa nhìn, Quý Viễn Kiêu.

"Alo."

Quý Viễn Kiêu nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào bên kia, giọng nói nhất thời có chút lạnh, "Mưa lớn như vậy, em ở bên ngoài?"

"Chủ tịch giao việc, tài xế sắp tới rồi!"

"Người của nhà họ Lục phái em làm việc, thực sự là yên tâm thoải mái." lời này của Quý Viễn Kiêu có thâm ý riêng, người của nhà họ Lục có thể không đơn thuần là chỉ chủ nhà họ Lục, là chỉ người nào, không cần nói cũng biết.

Khương Sơ Ánh buồn cười, "Yên tâm thoải mái? Tôi là làm việc lấy tiền, không phải làm không, Đông Thịnh trả thù lao cho tôi, vượt qua xa năng lực của tôi. Còn có, hiện tại tôi làm việc cho Đông Thịch, cũng đều là có hồi báo."

Quý Viễn Kiêu phút chốc nhịn không được lạnh lùng chế giễu, "Đúng vậy, hồi báo, nhưng cũng không phải là thứ em muốn nhất."

Tay Khương Sơ Ánh cầm điện thoại di động không tự chủ căng thẳng, trầm mặc không nói gì, nước mưa ở tại trên chân cô, lạnh lẽo thấu xương.

Quý Viễn Kiêu đột nhiên có chút không đành lòng, dù vậy, vẫn là tàn nhẫn hỏi: "Em nhận được thiệp mời rồi chứ?"

Khương Sơ Ánh ngẩng đầu, nhìn về phía đèn LED đằng xe, mê hoặc huyền ảo, giống như trong sương mù thưởng thức hoa, cô sâu kín đáp: "Nhận được."

Cô là người được coi trọng đáng tin cậy bên cạnh chủ tịch Lục, trưởng phòng phòng pháp chế của Đông Thịnh, thiệp mời sao lại có thể thiếu phần của cô?

Sáng sớm hôm nay thiệp mời và bánh kẹo cưới có giá trị đều đã đặt ở trên bàn làm việc của cô.

Cô nhớ rất rõ ràng, bên ngoài có màu tím nhạt, hai cái tên 'Lục Đông Đình & Tô Yểu' được viết hoa dưới hai phiên bản tiếng Trung và tiếng Anh, thiếp vàng đã sớm khắc sâu vào đầu của cô, không bỏ đi được.

Thiệp mời phong cách hơi thở tươi mát lớn như thế, chắc chắn sẽ không phải do Lục Đông Đình chọn, anh cũng không thích quản nhưng việc như thế này.

Âm thanh của Quý Viễn Kiêu đi qua sóng điện lần nữa truyền vào trong tai, "Em đang nghe chứ?"

Khương Sơ Ánh không biết anh vừa nói gì, phục hồi tinh thần lại, "Tuổi của em cũng không nhỏ, làm xong việc ngày hôm nay, em sẽ đi nghỉ ngơi."

"Em... "

"Yên tâm đi, trước khi hôn lễ diễn ra em sẽ trở về" trường hợp trọng yếu như vậy, cô sẽ không vắng mặt."

Cúp điện thoại, Khương Sơ Ánh nhìn chòng chọc màn hình điện thoại di động, hồi lâu mới thở dài, cô tìm trong danh bạ tên của người đó để gửi tin nhắn, sau đó biên tập nội dung.

[ thiệp mời đã nhận được, chúc anh hạnh phúc. Còn có, bánh kẹo cưới rất... ]

Có nước mưa bay tới trên màn hình, một giọt hai giọt, màn hình bị nhòe, tầm mắt của cô dần dần cũng trở nên mờ nhạt, ngón tay nhỏ bé không tự chủ run rẩy, một chữ 'Ngọt' cuối cùng hồi lâu cô cũng không viết ra được.

Tài xé lái xe tới, cô mở cửa xe đi vào, mới rốt cục viết xong tin nhắn ngắn gởi đi.

Qua hồi lâu, khi xe sắp dừng, cô mới nhận được hai chữ: Cảm ơn.

Vành mắt Khương Sơ Ánh bỗng nhiên đỏ lên, gắt gao siết tay, thẳng đến các đốt ngón tay trở nên trắng bệnh.

Cảm ơn.

Giống như lời cảm ơn của một diễn viên hoàn mỹ khi bước lên đài, mà cô chỉ là một nhân viên công tác phía sau màn, thu được một câu cảm ơn cũng đã thỏa mãn chưa?

Tài xế ở đằng trước thấy cô nhìn chòng chọc điện thoại di động đờ ra, hảo tâm nhắc nhở, "Luật sư Khương, đã đến nơi."

Khương Sơ Ánh phục hồi tinh thần lại, "Cảm ơn, anh đi lái xe vào bãi đỗ đi, tôi xuống ở đây luôn."

Cô nói xong, một tay nhấc lấy túi công văn, một tay miễn cưỡng đẩy cửa xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net