Chương 88. 1 Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hợ bắt gặp .

Lục Đông Đình nhíu mày lại ánh mắt càng sâu thẫm khó lường chính là cái đêm Tô Yếu chạy tới mắng anh thấp hèn đó . "Anh tới đây từ bao giờ ". Giọng nói của Lục Đông Đình bình thường nhưng loại giọng lãnh đạm kia cũng hiến người khác có ý tứ vặn hỏi.

Mạnh Diễn Chi ngược lại cũng không tức giận, Lục Đông Đình hỏi, anh ta đơn giản đáp: "Bình thường từ bộ đội trở về đi tới nơi này nghỉ ngơi tạm thời thôi, đây là phòng của mẹ tôi."

Sở dĩ muốn nói câu cuối cùng kia, là bởi vì Mạnh Diễn Chi muốn bài trừ khả năng bị nghi ngờ là cố tình tới đây ở, thương nhân và quân nhân giống nhau ở chỗ, lòng phòng bị rất nặng, không giải thích một chút, lại sợ anh suy nghĩ nhiều, dù sao, quan hệ giữa hai người cũng rất xấu hổ

Lục Đông Đình đã từng suýt chút nữa thành em rể của anh ta, mà bây giờ anh ta lại ở đối diện với vợ chưa cưới của anh.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy không nói rõ ràng, rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.

Lục Đông Đình gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn một điểm.

Mạnh Diễn Chi xưa nay là người ít lời, hai người nói vài câu sau đó một trước một sau xuống lầu rời đi.

Dưới lầu trọ đậu một chiếc màu đỏ bên trên có ghi chữ TÁ, bên quân khu phái xe tới đón Mạnh Diễn Chi đi sân bay, anh ta không có thời gian, vội vã tạm biệt Lục Đông Đình rồi lên xe.

Lục Đông Đình nhìn chằm chằm đuôi xe một chút, sau đó mới xoay người lên xe của mình.

----

Nhà thiết kế chuyên về đồ xa xỉ xuất xứ từ Pa-ri đã đồng ý với yêu cầu của Diệp Đường Nhân, tự mình thiết kế và đốc thúc tiến độ thi công làm chiếc váy cưới cho hôn lễ lần này.

Diệp Đường và Tô Yểu tới cửa hàng ở trung tâm thương mại lấy bộ váy cưới này.

Vốn ý của Diệp Đường Nhân là muốn để cho Lục Đông Đình đưa Tô yểu đi lấy váy cưới, tạo lên khung cảnh hoàn mỹ, cô dâu mặc áo cưới đi tới, kết quả ánh mắt chú rể từ từ biến đổi từ sững sờ đến kinh diễm.

Thế nhưng sự thật là, Lục Đông Đình lại không có loại tư tưởng này, hơn nữa ngày hôm nay anh có hội nghị quan trọng phải tham gia, không thể phân thân.

Có thể là bởi vì từ lúc mới bắt đầu, Tô Yểu cũng không có ôm khao khát không thiết thực nào đối với hôn nhân giữa cô và Lục Đông Đình, cho nên Lục Đông Đình có tới hay không, cô đều cảm thấy không sao cả, không xa cầu nhiều lắm, chỉ cần anh xuất hiện trong hôn lễ là được.

Ban đầu Tô Yểu xem qua bản thiết kế mà nhà thiết kế gửi tới, cô rất hài lòng, lưng và ống tay áo đều được thêu nụ hoa thiết kế, cổ váy xẻ hình chữ V để lộ ra xương quay xanh tinh xảo, bắt đầu từ hông được thắt lại, phần chân váy bồng bềnh được xếp bằng hàng chục lớp voan mỏng, giống như bông hoa nở rộ. Ngoài ra, nhà thiết kế cũng đặc biệt yêu thích ren và họa tiết ren hoa mềm mại để trang trí cho váy, không có cảm giác hoàn toàn xoa tung, cũng không có cảm giác bị trói buộc.

Chỉ là váy cưới cao hai mét và dài năm mét, khiến cho Tô Yểu cảm thấy quá mức khoa trương và long trọng, nhưng mà lúc chính thức mặc lên người cũng rất có khí chất thần tiên mơ mộng, đủ để thỏa mãn hết thảy sức tưởng tượng của phụ nữ về váy cưới.

Lúc Tô Yểu mặc áo cưới lđi ra, Diệp Đường Nhân sắm vai người kinh diễm thay Lục Đông Đình. Cái áo cưới này vốn là thiết kế riêng cho Tô Yểu, phù hợp với khí chất dịu dàng trong sáng của cô, càng có thể khoe ra ưu điểm trên người của cô.

Diệp Đường Nhân khen không keo kiệt chút nào, "Con dâu của mẹ, con quá đẹp!"

Nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra để cho Tô Yểu đứng ngay ngắn, bà muốn chụp một tấm gửi cho Lục Đông Đình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net