Chương 89.2: Cái này gọi là có người vui có người buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay, Thẩm Cư Nhiên và vài người tự phát tổ chức tiệc chia tay ngày độc thân cuối cùng cho Lục Đông Đình.

Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Ngự Sênh vô cùng quy luật, ai có thể theo chân bọn họ ồn ào ầm ĩ đến chín mười giờ? Công việc chồng chất làm đến hai ba giờ sáng còn chưa chắc làm xong.

Anh ta giễu cợt, "Mỗi người đều đã là đàn ông trưởng thành ngoài ba mươi tuổi, ai lại còn thành lập cái hội độc thân gì nữa?"

Đây là muốn chiêu cáo thiên hạ, đám đàn ông lớn tuổi này rốt cục là muốn đi vào phần mộ của hôn nhân sao?

Thẩm Cư Nhiên là người hay náo loạn gây ầm ĩ nhất, có chuyện gì thì sẽ là người thứ nhất đi góp vui, "Cái này cậu lại không hiểu, cái này là cuồng loạn trước ngày tận thế, Lục Đông Đình xung phong, theo sát là mấy anh của tớ cũng muốn bước vào phần mộ này, chuyện này chẳng lẽ không đáng kỷ niệm một chút sao?"

Giang Ngự Sênh nở nụ cười một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, tắm ngủ.

Mà lúc Thẩm Cư Nhiên thông báo cho Lục Đông Đình, điện thoại không cẩn thận là bị Diệp Đường Nhân nghe được, lúc đó bà đang ngồi ở trong phòng khách sáng choang, ngồi xếp chân ở trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà, kiểm tra đối chiếu quá trình diễn ra hôn lễ ngày mai.

Tiếp điện thoại chỉ nghe thấy có cái tiệc kết thúc ngày độc thân gì đó, Diệp Đường Nhân cảm thấy mất mặt, vừa kiểm tra đối chiếu quá trình diễn ra hôn lễ ngày mai vừa nói một câu: "Nó không đi, toàn là ngươi đàn ông trưởng thành cũng không ngại xấu hổ."

Đến cuối cùng, cũng chỉ có ba người Thẩm Cư Nhiên, Dung Tĩnh Cảnh và Quý Viễn Kiêu ngồi uống rượu trong quán bar.

Dung Tĩnh Cảnh thấy Quý Viễn Xa ngồi uống rượu một mình, "Sơ Ánh đi nghỉ phép đã trở về chưa?"

"Sáng nay đã bay trở về." Quý Viễn Kiêu đã uống đến suy sụp, anh không hiểu, "Sơ Ánh là người phụ nữ tốt như vậy, vì sao cậu ta không biết quý trọng?"

Dung Tĩnh Cảnh không đồng ý nói, "Giáp chi mật đường, Ất chi thạch tín. Trong mắt cậu là tốt nhất, những ở trong mắt người khác có thể cũng chỉ là một tảng đá."

Quý Viễn Kiêu cau mày phản bác, tâm tình đã có chút kích động, "Tảng đá? Con mẹ nó cậu đã quên tình cảm giữa Lục Đông Đình và Sơ Ánh trước đó đã có bao nhiêu năm?"

"Tớ chỉ là nói cái giả thiết, hơn nữa tách ra thì đã tách ra rồi, có nhiều năm tình cảm hơn nữa cũng... "

"Vậy mẹ cậu ta còn để cho Sơ Ánh làm việc cho cậu ta làm gì?"

"Quý Viễn Kiêu, cậu có điểm không nói lý." Dung Tĩnh Cảnh biết cậu ta đang tức giận với người khác, cũng không muốn tranh luận tiếp, có thể chuyện này anh thực sự cũng không hiểu, cau mày, thái độ lạnh xuống, "Đã từng có tình cảm thì không có khả năng phai nhạt không còn một mảnh, nhưng cậu không biết nguyên nhân trong đó cũng đừng kết luận linh tinh, hiện tại lão Lục kết hôn, làm anh em lâu như vậy, nên vui vẻ một chút, ăn mừng một bữa, cậu bởi vì một người phụ nữ mà bày ra dáng vẻ nhìn anh em như kẻ thù, giống như đánh rắm!"

Quý Viễn Kiêu nghe vậy, hai mắt màu đỏ tươi, hai tay nắm lại giống như sắp đánh tới Thẩm Cư Nhiên, Dung Tĩnh Cảnh cũng không ngồi chờ bị đánh, đặt điếu thuốc lên miệng, nhấc chân lên đá đến trên người cậu ta, "Cậu muốn theo đuổi phụ nữ thì đi tỏ tình, cảm thấy cô ta bị tổn thương bởi vì bất công thay cô ta thì tính là cái gì? Uống xong thành con ma men gây sự, cậu không ngại mất mặt? Có cần dội tỉnh cậu hay không hay không? "

Nghĩ tới ngày mai mọi người còn phải tham gia hôn lễ nữa, Dung Tĩnh Cảnh chuyển hướng nhìn lên đùi cậu ta, không thể để cậu ta bị thương, làm cho cậu ta bình thường lại.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Cư Nhiên đi lại kéo hai người ra, Dung Tĩnh Cảnh không muốn nhìn dáng vẻ muốn chết không muốn sống của Quý Viễn Xa, anh lười đợi thêm, vẫy vẫy tay rời đi.

Thẩm Cư Nhiên thật vất vả mới gọi được hai người anh em tới, kết quả biến thành như vậy, anh vuốt vuốt tóc, thật mẹ nó quá xui, cuối cùng anh còn phải đưa cái tên Quý Viễn Xa đần đội về nhà.

Trên xe, Quý Viễn Kiêu uống say nặng nề gọi hồn tên Khương Sơ Ánh, thâm tình vô cùng, Thẩm Cư Nhiên ôm cậu ta vào trong ngực. Tài xế lái xe phía trước thông qua gương chiếu hậu thấy một màn như vậy, trừng trừng mắt, không dám thở mạnh.

Thẩm Cư Nhiên thật sự không chịu được nữa, đẩy Quý Viễn Kiêu ra, "Chuyện đêm này quả thật cậu cư xử không đúng, trước đây lão Lục và Khương Sơ Ánh đã chia tay, ban đầu vốn là do Khương Sơ Ánh đề nghị, cậu không nên có ý tứ làm khó dễ lão Lục? Lão Lục có đáng phải thủ thân như ngọc vì cô ta hay không? Cậu có làm đúng hay không?"

Quý Viễn Kiêu si ngốc kêu như cũ, "Sơ Ánh..."

Thẩm Cư Nhiên bị tức chết rồi, chửi thề một câu, "Phi, người nhu nhược!"

----

Tô yểu mất ngủ đến hai ba giờ sáng, sáu giờ sáng đã bị điện thoại của Diệp Đường Nhân đánh thức, nói là thợ trang điểm sắp tới, bảo cô rời giường bắt đầu chuẩn bị.

Tô yểu dạ một tiếng, mơ mơ màng màng vâng một tiếng: "Vâng ạ."

Diệp Đường Nhân nghe âm thanh của cô nghĩ tinh thần của cô không được tốt lắm, không khỏi không nỡ, "Con gái ngoan, gắng gượng qua ngày hôm nay thì tốt rồi."

Tô yểu rời giường kéo màn cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài mớ tờ mờ sáng, thấy màu trắng bạc ẩn hiện ở đằng xa.

Cô rửa mặt xong, mở tủ quần áo ra, bên trong là một bộ lễ phục truyền thống Trung Quốc màu đỏ. Là chủ ý phía sau của Diệp Đường Nhân, áo cưới giữ lại để lúc cử hàng nghi thức thì mặc, bởi vì chân váy quá dài, đi từ trong nhà ra sẽ rất phiền phức, cho nên trực tiếp cho người mang váy cưới tới phòng thay đồ của cô dâu trong khách sạn.

Tám giờ Cố Liên Y qua đến, mặc một bộ quần áo truyền thống Trung Quốc màu lam nhạt, lúc nhìn thấy Tô Yểu mặc áo bào màu đỏ, viền mắt bỗng dưng phiếm hồng, Tô Yểu đang đeo đồ trang sức, mũ phượng tương tự với thời cổ đại, Tô Yểu quay đầu, tua cờ hai bên các trâm cài tóc hơi rung nhẹ.

Ngũ quan Tô yểu tinh xảo xinh xắn, mặc đồ cổ trang, trang điểm cô dâu, khí chất con gái cưng dịu dàng được tập trung tô điểm cho nổi bật nên.

Cố Liên Y không tiếng động đi tới, gắt gao ôm cô, Tô Yểu tự tay vỗ vỗ lưng của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net