Chương 89.3 Mình gả cho anh ấy không phải là bởi vì ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 89.3 Mình gả cho anh ấy không phải là bởi vì tiền và bối cảnh của anh ấy sao?

9h sáng, đoàn xe đến dưới lầu.

Bởi vì chỉ có một phù rể và một phù dâu, tất cả mọi người tiết kiệm đỡ phiền phức, không có thiết kế phân đoạn cướp cô dâu nào, Lục Đông Đình thuận lợi đi tới phòng ngủ.

Anh mặc một bộ vét màu đen chính thống, anh tuấn như vậy, kiêu ngạo trong trẻo mà lạnh lùng, mặt mày giống như nước chảy qua, đậm đà mà sắc bén, anh đứng ở cửa, lúc thấy Tô Yểu ngồi mép giường, trong mắt có vẻ kinh diễm nhàn nhạt lướt qua.

Lục Đông Đình khéo léo đi qua muốn dắt Tô Yểu đi, Cố Liên Y 'Ôi trời đất ơi, ôi trời ạ' hai tiếng, "Làm cái gì vậy? Có hiểu quy củ hay không, cô dâu là phải ôm đi xuống."

Lục Đông Đình nhíu nhíu mày, dường như anh không thích không khí ồn ào như vậy, mà nhân vật chính của tất cả sự ồn ào này lại là anh, anh lại không thể từ chối.

Tô Yểu đang muốn nói đi xuống như vậy cũng được, Lục Đông Đình đã không nói hai lời ôm lấy cô.

Tô Yểu không có chuẩn bị sẵn sàng, kinh hô một tiếng, âm thanh rất nhỏ nhẹ, trong nháy mắt đã bị tiếng ồn ào xung quanh lấn áp.

Mặc dù không phải phù rể, vài người đi cùng Giang Ngự Sênh cũng cùng nhau tới, Thẩm Cư Nhiên giả vờ nước mắt nước mũi vỗ tay, "Lão Lục nhà của chúng ta rốt cuộc cũng lấy được vợ."

Giang Ngự Sênh cười đến gập cả người, Lục Đông Đình âm trầm liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó trực tiếp ôm Tô Yểu xuống lầu.

Bước chân Lục Đông Đình trầm ổn, màu đen của bộ vét cùng với màu đỏ trên áo phượng của Tô Yểu rất hợp nhau, Tô yểu nhẹ nhàng vòng tay qua cổ của anh, màu môi đỏ thẫm, "Anh có phải không thói quen?"

Lục Đông Đình cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ trong ngực, hơi thở rất ổn định, nhàn nhạt nói: "Chỉ có một ngày, không có gì thói quen hay không thói quen."

Tô Yểu kéo kéo môi, nghe âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của anh, trong lòng bản thân cũng bình tĩnh lại.

Cố Liên Y và Ninh Khâm vốn là đi song song phía sau cô dâu chú rể, Cô Liên Y mím mím môi, cúi đầu cố ý bước nhanh đi về phía trước mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Ninh Khâm.

Ninh Khâm cười khổ, mấy người anh em thông cảm vỗ vỗ vai anh, cuối cùng Thẩm Cư Nhiên bổ sung: "Cái này kêu là có người vui mừng có người buồn."

----

Hôn lễ được cử hành ở một khách sạn cao cấp.

Tô Yểu chuẩn bị thay quần áo ở tầng hai, Lục Đông Đình cùng ba mẹ hai bên tiếp khách ở dưới lầu, anh cau mày, thường thường kéo cà- vạt một cái, lúc có người tới bắt tay với anh, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, không che giấu được vẻ kiêu căng khí chất trong trẻo lạnh lùng, mặc dù cả người sắc bén như trước, nhưng là coi như tương đối khiêm tốn nhã nhặn.

Trên lầu Tô yểu thay áo cưới xong, Cố Liên Y cũng thay một chiếc váy chữ V màu lam nhạt, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn lối tiếp một chiếc xe sang trọng là một chiếc xe của quân đội đang chạy tới.

"Trời ạ, Tô Yểu, mình nhìn thấy được một chiếc xe của quân đội... Mình đếm thử, một sao hai sao... A a a, lại là một chiếc xe ba sao!"

Cố Liên Y xoay người quay trở lại bên cạnh Tô yểu, gương mặt không khỏi tỏ khổ, trịnh trọng nói: "Mình cảm thấy lần này làm phù dâu cho cậu áp lực sẽ rất lớn..."

Tô Yểu vểnh lông mày, thờ ơ nói: "Lần này mình làm cô dâu áp lực cũng rất lớn."

Cô Liên Y mắng xéo một câu, "Áp lực lớn, hào quang cũng lớn."

Tô Yểu từ chối cho đánh giá câu nói này của Cô Liên Y.

"Mình thấy có hai hàng cảnh vệ xếp hàng dưới lầu, người tới là nhân vật lớn cỡ nào?" Cố Liên Y nhịn không được hỏi.

Tô Yểu nhìn cô một cái, "Ông ngoại của Lục Đông Đình là tư lệnh một vạch có ba sao, chiến hữu của ông, cậu nói là nhân vật lớn như thế nào? Hơn nữa cậu của anh ấy bây giờ là quân trưởng, khẳng định cũng có quen biết một số người trong quân đội có chức vị cao."

"Tập đoàn quân?" Cố Liên Y che miệng kinh hô.

"Chắc là vậy..."

"Má ơi, quá dọa người, cậu gả không phải là con người, nếu như là mình, mình có thể sẽ đào hôn."

Diệp Tư của nhà họ Diệp từng vác súng chiến đấu, lập chiến công nhận được quân hàm, là nhân vật nguyên lão trong quân đội, sau đó lại có Diệp Lăng Dự tòng quân, một đường ngồi vào vị trí thiếu tướng, mạng lưới giao thiệp tự nhiên rộng.

Cố Liên vuốt áo cưới của cô, yếu ớt cảm khái, "Gả cho người như Lục Đông Đình, có biết bao nhiêu người phụ nữ trên đời này cũng nghĩ thôi cũng không dám." cô đột nhiên dừng một chút, ôm vai Tô Yểu, khẽ cắn môi nói: "Cậu có từng hối hận qua? Kết hôn với Lục Đông Đình... Lúc trước, ngay cả có thích hay không, có yêu hay không cậu cũng không nói lên lời, liệu cậu sẽ thực sự không hối hận chứ?"

Khuôn mặt Tô Yểu nghiêm túc, đúng vậy, Tô Yểu lúc 17 tuổi kia có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhìn da mặt người phụ nữ trong gương được trang điểm trở nên tinh xảo kiều diễm, cô tự giễu cười, "Không dám nghĩ cũng phải gả, có hối hận hay không cũng phải gả. Cậu đã quên, mình gả cho anh ấy không phải là bởi vì tiền và bối cảnh của anh ấy sao? Tô Hoài sinh vì nếm được ngon ngọt, cũng sẽ nhả ra cổ phần công ty. Huống hồ, thân phận phu nhân nhà học Lục này, muốn làm cái gì với nhà họ Tô, không phải là rất dễ dàng. Kỳ thực, mình cũng chỉ là thực dụng."

Yêu và không yêu, cũng không cần nghĩ nhiều.

Mà bên ngoài phòng thay quần áo, Lục Đông Đình đứng ở cánh cửa khép hờ, sắc mặt ung dung hờ hững lại bình tĩnh, xoay người lại đi.

Giang Ngự Sênh yên lặng đi theo sau, nhìn thoáng qua phương hướng phòng thay quần áo, giọng nói nhẹ nhàng mang theo điểm châm chọc, "Xem ra cậu cưới phải một con người tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net