Chương 90.1: Cô dâu có thể chuẩn bị đi ra rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp tới lúc bắt đầu nghi thức, nhân viên công tác đẩy cửa đi vào: "Cô dâu có thể chuẩn bị đi ra rồi."

Vừa rồi thường có khách tiến vào phong thay đồ bây giờ chỉ còn Tô Yểu và Cố Liên Y, lúc này có vài người đi tới, giữ váy cho Tô Yểu, dẫn đường đi vào yến sảnh.

Cả lầu hai, là một phòng triển lãm to như vậy, quy mô lớn, gánh vác không ít những hôn lễ tầm cỡ.

Trên sân khấu, dùng hàng vạn những bông hoa tử đằng nối đuôi nhau quấn quýt vào những hàng đèn thủy tinh, nở rộ như khói lửa, mà còn cả hoa hồng, tú cầu và lan hồ điệp cùng rất nhiều loại hoa tươi khác kết lại, vì đảm bảo hoa luôn tươi mới, công ty hoa đã bắt đầu dự tính số lượng từ một tháng trước.

Lúc này, Tô Yểu dẫm xuống giày thủy tinh đi vào cửa sảnh lớn, Tô Hoài Sinh đeo kính gọng vàng, nhìn cô đi tới, khóe mắt vì tươi cười mà bị án thành nhiều nếp nhăn.

Tô Yểu đứng bên cạnh ông, tay bám vào cánh tay ông, Tô Hoài Sinh sẽ là ba đưa cô đến bên cạnh Lục Đông Đình.

Mấy người phù dâu đằng sau đồng loạt giúp cô chỉnh lại tà váy cùng với đầu lụa mỏng, quần lụa mỏng tản ra, thần thánh mà trắng tinh, tiện đà bị người nhét vào trong tay.

Tô Hoài Sinh quay đầu vỗ tay cô nói: "Khẩn trương không?"

Cô quay sang nhìn ông, khuôn mặt tinh xảo nhiễm lên ý cười, âm thanh nhạt nhẽo: "Tôi biết ông rất vui vẻ, nhưng giữ yên lặng rất khó sao?"

Tô Yểu nói đúng, Tô Hoài Sinh cực kỳ vui vẻ, trên mặt đầy nụ cười hòa ái, người không biết chuyện sẽ nghĩ ông là cảm động, vì con gái mà thấy vui vẻ.

Trong tường hợp đó, Tô Yểu biết là không phải như thế.

Bởi vì tâm tình không tồi, Tô Hoài Sinh cũng không so đo với cô làm gì, cười cười, đứng thẳng coi như thân thể vẫn còn khỏe mạnh.

Tô Yểu chuẩn bị xong, phù dâu nói vào trong bộ đàm: "Chuẩn bị xong rồi."

Một giây sau, trong hội trường truyền đến bài hát cử hành hôn lễ, cùng lúc đó, cánh cửa hai bên chậm rãi mở ra.

Trong lòng Tô Yểu bỗng dưng căng thẳng, tim đập rộn lên, theo bản năng xiết chặt lấy tay áo của Tô Hoài Sinh.

Tô Yểu kéo dài làn váy, trong bài ca hôn lễ chậm rãi tiến về phía Lục Đông Đình, anh đứng ở cuối cùng, thân hình cao ngất, ánh mắt trầm tĩnh, như xuyên thấu qua khoảng cách giữa hai người nhìn chằm chằm cô.

Ngăn cách một tầng lụa mỏng, Tô Yểu cười tươi như hoa, rụt rè đoan trang, mà cô không rõ ràng trong tầm mắt, càng đến gần anh, càng đỏ mắt, chóp mũi bắt đầu nóng lên, cũng không biết là bị ảnh hưởng bởi không khí, hay là vì khẩn trương.

Phụ nữ là động vật cảm tính, mà đàn ông bình thường toàn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, càng là lúc gấp gáp, đại não của bọn họ càng tỉnh táo.

Cho nên lúc Tô Yểu đang bị một loại cảm xúc xa lạ làm chủ đạo, khuôn mặt của anh vẫn trong veo mà lạnh lùng như thường, phảng phất như đang tham gia hôn lễ của người khác.

Bảo an và bộ phận quan hệ xã hội tuần tra quanh hội trường, hơn nữa có các nhân vật cảnh vệ đứng ở đó, hôn lễ được tiến hành vô cùng thuận lợi, nếu muốn nói ra cái gì thì chỉ có thể nói vô cùng xa hoa.

Sau khi anh đeo nhẫn cho cô, trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người anh nói một câu: "Biết áo cưới và đám đạo cụ này tốn bao nhiêu tiền không?"

Âm thanh của anh cực kỳ trầm, chỉ có Tô Yểu gần anh trong gang tấc mới có thể nghe rõ.

Cô thoáng chốc nhăn lại mi, mờ mịt khó hiểu theo dõi anh.

Lục Đông Đình để lộ đầu lụa mỏng của cô, môi đỏ của Tô Yểu chu lên, hạnh mâu như nước, rơi vào trong mắt anh, đẹp thì đẹp thật, đủ để kinh diễm ánh mắt người khác, nhưng anh lại cười trào phúng.

Tay nắm lấy cả cổ của cô, lúc đặt nụ hôn kế tiếp xuống nơi tóc mai liền nói: "Hơn tám nghìn vạn, có phải cảm thấy mình buôn bán có lời không?"

Áo cưới và châu báu cô đeo trên người, còn chưa tính phục trang truyền thống và trang sức đi đi đón dâu.

Tiếng vỗ tay phát ra càng nhiệt liệt, Tô Yểu rung động, giống như bị nước lạnh dập tắt.

Người điều khiển chương trình lại lên tiếng, Lục Đông Đình rời khỏi cô, Tô Yểu cười không ra sơ hở, như mặt trời mới mọc khiến hoa nở rộ, rung động lòng người.

Tần Hoành ở dưới sân khấu thả lỏng nơ, giật giật yết hầu, không khí bắt đầu trầm lại, dường như mới giảm bớt cảm giác náo nhiệt không ít.

Mạnh Diễn ngồi ở một chiếc bàn màu xanh lá cây đậm, vỗ tay theo, bên trái anh là một vị tham mưu một vạch hai sao, phụng phịu vỗ hai lần tượng trưng.

Mạnh Diễn mang ý cười bình tĩnh nhìn về phía ba mình Mạnh Thiệu Hoa: "Ba, ba đừng mang vẻ mặt này, bây giờ đang có truyền thống."

Mạnh tham mưu trợn mắt nhìn anh: "Rắm, con còn cười được, hừ, không lấy được con gái của ba, là nó không có phúc khí."

Mạnh Diễn bất đắc dĩ lắc đầu, anh vốn khuyên vị này nên ở nhà, anh đại biểu tham gia là được rồi, Mạnh tham mưu là người để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, lúc ấy liền liếc xéo anh một cái: "Thứ đồ chơi gì, là ba chặt đứt chân vẫn gảy được? Ngược lại muốn nhìn xem, là con gái nhà nào có thể tốt hơn nhà chúng ta."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net