Chương 90.2: Cái con trâu quá quắt này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạnh Diễn Chi nghĩ, đây không phải vấn đề tốt xấu, Lục Đông Đình vốn dĩ không có ý tứ kia với Ý Ý, anh ta lại là một người đàn ông lạnh lùng, sau khi xảy ra chuyện như vậy, càng không thể ở cùng một chỗ với Ý ý rồi.

Nhưng anh cũng không khỏi nghĩ đến, nếu hôm nay người mặc áo cưới đứng bên cạnh Lục Đông Đình là Ý Ý, cô sẽ cực kỳ vui vẻ. Mạnh Diễn Chi cũng là một người bao che khuyết điểm, nói anh đối với Lục Đông Đình không có ý kiến là không thể, anh cũng không phải cực kỳ hiểu biết Tô Yểu, anh cũng biết cô không tốt được như Ý Ý, nhưng trực giác lại cảm thấy cô xứng đôi với Lục Đông Đình.

...

Lúc tiệc tối, Tô Yểu thay một bộ lễ phục màu đỏ cùng Lục Đông Đình đi kính rượu.

Diệp Đường Nhân vụng trộm kéo cô và Cố Liên Y vào một góc, đổi rượu trên tay cô thành đồ uống khác giống nhau như đúc.

Cô và Tô Yểu nhìn nhau cười, vỗ tay bà: "Uống cái này."

Kết quả về sau, đồ uống trong tay Cố Liên Y bị người ta phát hiện, không phải ai khác chính là Thẩm Cư Nhiên, cứng rắn đổi thành rượu cho cô.

Diệp Đường Nhân thấy thế, ánh mắt yên lặng mắng Thẩm Cư Nhiên: "Cái con trâu quá quắt này..."

Tự nhiên muốn chủ động giúp Tô Yểu chắn rượu, cô đan thương thất mã Tô Yểu cũng không đành lòng, hai người cùng uống, cho nên sau cùng cả hai người đều đỏ mặt men say.

Đến như Lục Đông Đình, rượu không đến mặt, mặt không đổi sắc, anh kéo Giang Ngự Sênh và Dung Tĩnh An giúp anh chắn rượu, cũng không đến mức say đến rối tinh rối mù.

Mà Cố Liên Y thấy Ninh Khâm từ đầu đến cuối đều yên lặng theo người ta uống rượu, mắt cũng không liếc đến cô, cô chỉ thấy buồn, chỉ cần có người chuyển rượu đến, là cô sẽ không từ chối, càng ngày càng hưng phấn.

Trong đại chiến này, mỗi người đều có tâm tư, Tô yểu uống đến hỗn loạn, cũng không biết khi nào có người đỡ mình vào bên trong phòng thay đồ nghỉ ngơi.

Cô nheo mắt, sâu xa tỉnh lại rượu mạnh mẽ biến mất một chút, lại vẫn hoa mắt chóng mặt như cũ.

Như thế nào đến một người cũng không có?

Cô thoáng động đậy trên ghế sofa mềm mại đứng lên, muốn đi ra mở cửa phòng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, tiếp theo là tiếng cửa bị đóng lại.

"Sơ Ánh, cẩn thận một chút.

Tô Yểu thu lại tay để trên nắm đấm cửa, theo bản năng nín thở muốn đợi người kia rời đi.

...

Khương Sơ Ánh say thành một bãi bùn lầy, nhũn như con chi chi tựa người vào trong lòng Qúy Viễn Kiêu, mặc cho anh đặt mình xuống ghế sofa.

Tất cả trong phòng thay đồ yên tĩnh đến mức không có âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng Khương Sơ Ánh nỉ non: "Đông Đình..."

Quý Viễn Kiêu chống đỡ ở trên ghế sofa, Khương Sơ Ánh đang lôi kéo cà vạt của anh, nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, miệng hô tên của một người đàn ông khác.

Quý Viễn Kiêu cười, không muốn quên đi như thế, lúc trước vì sao không tranh thủ một chút, em biết rõ, chỉ cần em mở miệng, có lẽ Lục Đông Đình sẽ không kết hôn với người phụ nữ kia.

Trong lòng hạ quyết định, Qúy Viễn Kiêu dùng một tay bưng mặt cô, gằn từng tiếng nói: "Khương Sơ Ánh, Lục Đông Đình kết hôn rồi, hiện giờ cậu ta đang lấy thân phận là chồng của Tô Yểu để tiếp khách, tối nữa còn cùng người kia một đêm tân hôn, cho nên em có ở trong xó xỉnh này kêu tên cậu ta 1000 lần cũng không có tác dụng, cậu ta vốn không nghe được, chẳng lẽ em không hiểu sao?"

Khương Sơ Ánh mê hoặc mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn Qúy Viễn Kiêu, giống như không thể tiếp thu sự thật này.

"Anh mới không hiểu." Khương Sơ Ánh nói, khàn khàn động đến sự kiên nhẫn của anh, ánh mắt xô xuyên thấu phản chiếu vào trong ánh mắt anh, cô có thể rõ ràng nhớ lại: "Lúc trước, bữa cơm đầu tiên em làm cho anh ấy ăn, lần đầu tiên trang điểm là cho anh ấy nhìn... Mười hai năm, em đã quen biết anh ấy mười hai năm rồi."

"Tình yêu và hôn nhân, chưa bao giờ có phân biết thời gian dài ngắn hay thứ tự trước sau."

Anh Qúy Viễn Kiêu cũng quen biết cô mười hai năm, nếu như thời gian dài ngắn và thứ tự trước sau có thể trờ thành lý do bắt đầu tình yêu, kia không phải cô cũng có thể cùng với anh sao?

Khương Sơ Ánh chịu đựng không khóc ra: "Viễn Kiêu, em thật hối hận lúc trước đã chia tay anh ấy."

"Em nói với anh làm cái rắm gì." Qúy Viễn Kiêu nóng lên, không nhịn được lớn tiếng quát cô, tức giận lan tràn tới mức Khương Sơ Ánh nhanh chóng buông tay trong nháy mắt.

Không nhịn được hậu quả, càng thêm không đành lòng, không có một người đàn ông nào có thể nhẫn tâm nhìn người phụ nữ mình thích chịu oan ức, nhìn cô khó chịu, cũng giống như anh bị hành hạ, ngay sau đó sẽ hận không thể từ lúc bắt đầu đừng quen biết cô, như vậy qua đi, cũng không đau lòng nữa.

Quý Viễn Kiêu đứng bên cạnh, nhìn cô cuộn mình trong ghế sofa, lạnh lùng mở miệng: "Chờ anh, anh đưa cậu ta tới tìm em."

...

Tô Yểu sững sờ dựa vào tường mà ngồi, hai mắt âm trầm không có chút ánh sáng nào, trống rỗng vô thần, tóc dài có chút rời rạc hỗn độn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net