Chương 91.1: Quyết định của chính mình, chính mình phải gánh hậu quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đúng vậy?" Tô Yểu gật đầu, đụng vào quân hàm của anh :"Một, hai, ba bốn sao lại nhiều hơn một cái?"

Mạnh Diễn Chi nhìn thoáng qua quân hàm của mình, lại nhìn cô một cái, khó có được hài hước một chút: "có thể cô uống nhiều, xuất hiện ảo giác."

Tô Yểu cau mày, cắn cắn ngón tay, bán tín bán nghi dừng ở trước mặt anh, muốn tim một tiêu điểm: "Là sao?"

Mạnh Diễn Chi cười cười.

Anh nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy có ai ở cùng cô, vì sao một mình uống rượu ở đây? Nghĩ thầm, vẫn nên thông báo với Lục Đông Đình một chút, đến lúc đó không thấy cô dâu, chẳng phải sẽ lộn xộn sao.

"Tôi giúp cô gọi cho Lục Đông Đình." Anh nói xong mở khóa điện thoại, còn chưa để cho điện thoại thông qua, Tô Yểu đã đoạt lấy.

Cô ra tay nhanh chóng, Mạnh Diễn Chi bị bất ngờ lại để cô đoạt mất.

Cô cướp đi điện thoại để ở bên tai, điều chỉnh một vẻ mặt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi như phun đạn: "Lục Đông Đình cút đi."

Mạnh Diễn Chi: "..."

Mạnh Diễn Chi càng cảm thấy quái dị, ngay cả người xuất thân trinh sát như anh cũng không nhìn rõ rốt cuộc là tình hình gì, cô dâu trốn đi uống rượu, dường như tức giận.

Lần này anh mới phát hiện hình như chính mình cũng đang cầm củ khoai lang phỏng tay, cười khổ day trán.

Cuối cùng có người dẫn cô đi, dằn lại tính tính hỏi cô: "Vậy cô muốn tìm ai, tôi giúp cô."

"Ai cũng đừng tìm." Tô Yểu lắc đầu từ chối.

Mạnh Diễn Chi nhíu mày, không khỏi có lòng tốt nhắc nhở: "Tô Yểu, hôm nay là hôn lễ của cô, cô trốn ở đây người khác không thấy cô sẽ lộn xộn."

Tô Yểu ngồi trở lại mặt đất, rũ mắt xuống, âm thanh thật cẩn thận: "Không phải, đây không phải hôn lễ của tôi."

Mạnh Diễn Chi nhíu mày, cô có biết mình đang nói gì không?

Tô Yểu ôm đầu, chôn ở đầu gối, như con mèo nhỏ oan ức nức nở: "Tôi không nên kết hôn với anh ấy, đừng gọi người đến..."

Mạnh Diễn Chi lại càng không biết nguyên nhân, thấy cô khổ sở như thế, cũng không thể bỏ cô lại, thừa dịp cô không chú ý đi đến bên cạnh, vụng trộm gọi cho Lục Đông Đình đi qua.

...

Lục Đông Đình không tìm thấy người ở trong phòng, bên kia Khương Sơ Ánh lại tỉnh lại.

Cô chống sofa ngồi dậy, thấy Lục Đông Đình đang mặc tây trang ở cách đó không xa, liền mất hồn.

"Sao anh lại tới đây?"

Qúy Viễn Kiêu nhìn thấy trong mắt Khương Sơ Ánh đều là Lục Đông Đình, quay đầu lạnh giọng nói với Lục Đông Đình: "Dù sao cậu cũng đã kết hôn, cậu có biết cô ấy sẽ không vướng mắc cậu, nói với cô ấy mấy câu cũng không được sao?"

Quý Viễn Kiêu nói xong, hầm hầm rời khỏi phòng thay đồ.

Lục Đông Đình nhìn Khương Sơ Ánh ở trên sofa, sắc mặt không tốt, nhưng mặt mày ôn hòa đi một chút: "Trên lầu có phòng, anh gọi người mang em lên."

Anh lấy điện thoại ra muốn gọi người, Khương Sơ Ánh ngăn anh lại: "Không cần, tự em đi lên."

Lục Đông Đình chần chờ một chút, sau cùng vẫn thu điện thoại lại.

Khương Sơ Ánh mượn rượu có thêm can đảm, hỏi ra vấn đề cô nghĩ mãi ở trong lòng: "Vì sao lại cưới cô ấy?"

Vì sao cưới Tô Yểu? Nếu như là gia thế, tài lực của Tô gia so với Lục gia, đúng là gặp phải sư phụ, căn bản không có tác dụng giúp đỡ, nếu như Tô Yểu này, anh ở cùng cô ấy, cũng ngắn ngủi chỉ hai ba tháng đi. Cô không tin vào nhất kiến chung tình, ít nhất thì trên người anh cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này, chẳng lẽ là...

"Cô ấy mang thai rồi hả?"

Cũng không đúng, lúc trước có người suýt kết hôn với anh cũng nói cô mang thai, đến sau cùng?

"Không có."

Khương Sơ Ánh ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt nôn nóng: "Đó là vì sao?"

"Sơ Ánh, đừng náo loạn." Lục Đông Đình lạnh lùng, nhíu mày.

"Rất không dễ dàng gì em mới nháo một lần, anh cho em một đáp án thì có sao?" Khương Sơ Ánh rút đi khí chất luật sư giỏi dang ở trên mặt, lộ ra vẻ mềm mại yếu ớt của người phụ nữ, trong mắt đã nhiễm lên không cam lòng: "Nếu lúc trước chúng ta không chia tay, anh có thể vẫn giữ lại vị trí lục phu nhân cho em được không?"

"Trên đời không có nếu như." Lục Đông Đình đứng dưới đèn thủy tinh, bị ánh sáng rạng rỡ bao phủ, đường cong ngũ quan rõ ràng lướt qua một tia trào phúng, giọng nói thấm rượu mang theo chút khàn khàn: "Anh nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên khi em đứng trên tòa án đã nói một câu, quyết định của chính mình, liền phải tự gánh chịu hậu quả."

Khương Sơ Ánh ngớ rất lâu, sau đó chậm rãi cười thành tiếng, trắng xanh vô lực: "Ý của anh là, em tự gây ác quả?"

"Sơ Ánh, anh nói rồi, anh có thể cho em muốn, hỗ trợ em đạt được mục đích, đây là dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, anh đồng ý đưa thù lao cho em, một phần cũng không thiếu."

Khương Sơ Ánh cười khổ, gật đầu, cho nên lúc trước cô nửa đùa nói muốn vị trí Lục phu nhân khi đó, anh nhíu mày không trả lời, quả thật không đánh tan ảo tưởng của cô, nhưng cũng chưa nói sẽ vì ảo tưởng của cô mà thanh toán.

Có lẽ, nếu không có sự xuất hiện của người anh, quả thật anh sẽ lấy cô, nhưng là đi được một đoạn, lại xuất hiện một Tô Yểu.

Khương Sơ Ánh nhớ đi nhớ lại, yên lặng rơi lệ, đứng lên liền đi, dẫm xuống giày cao gót, Lục Đông Đình tiến lên giữ chặt cô.

Khương Sơ Ánh dị thường cố gắng vùng vẫy, nước mắt nước mũi cùng trào ra: "Đừng đỡ em, dù sao anh cũng hời hợt!"

"Khương Sơ Ánh, anh có nói em đừng nháo loạn chứ?" Lục Đông Đình cũng nổi giận, nắm chặt cánh tay của cô, sắc mặt hung ác nham hiểm quát cô: "Em đã qua tuổi chỉ cần ồn ào sẽ có kẹo ăn rồi!"

Lục Đông Đình gọi điện cho Qúy Viễn Kiêu: "Qua đây dẫn người đi."

...

Quý Viễn Kiêu đi vào trong phòng thay đồ, theo tính mà đến còn có Giang Ngự Sênh và Dung Tĩnh An, Ninh Khâm tìm không thấy người, ngay cả Lục Đông Đình cũng trốn, hai người họ đều nhanh không chịu được, chừng trăm bàn, trong bụng toàn là rượu, hỏa thiêu nóng bỏng, tìm đến Lục Đông Đình.

Giang Ngự Sênh theo sau Qúy Viễn Kiêu hỏi: "Sao Lục Đông Đình lại chạy đến đây?"

Quý Viễn Kiêu phụng phịu: "Sơ Ánh ở đây, muốn gặp cậu ta."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net