Chương 91.2: Qúy Viễn Kiêu, có phải đầu óc cậu có tật xấu hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa dứt lời, Giang Ngự Sênh kéo lấy anh, cũng không quản lực đạo có thích hợp hay không, trực tiếp áp anh vào tường, đổ ập xuống liền mắng: "Qúy Viễn Kiêu, có phải đầu óc cậu có tật xấu hay không?"

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Qúy Viễn Kiêu gọi Lục Đông Đình đến.

Ngày hôm qua Qúy Viễn Kiêu vừa mới bị Dung Tĩnh An đánh, lúc này thấy hai người trước mặt hùng hổ, đầu não nóng lên, vung quyền muốn quét lên mặt Giang Ngự Sênh.

Dung Tĩnh An nhanh tay lẹ mắt, vươn người giữ anh gắt gao ở trên tường: "Qúy Viễn Kiêu, cậu có thể đừng náo loạn chộn rộn xung quanh cho lão Lục thêm phiền được không?"

"Thực là chướng mắt mà." Giang Ngự Sênh giống như nhìn bệnh thần kinh, lạnh lùng trợn mắt nhìn anh, lập tức đi đến phòng thay đồ.

Đẩy cửa ra, sắc mặt Lục Đông Đình vừa lạnh vừa cứng, đem Khương Sơ Ánh đang thương tâm không được tự nhiên giao cho Giang Ngự Sênh: "giúp mình dàn xếp một chút."

Đột nhiên điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình, Mạnh Diễn Chi?

Anh tiếp điện thoại, nghe đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt thay đổi, nhất thời đen không thể nhìn được, cúp điện thoại trực tiếp nhét Khương Sơ Ánh vào trong tay Giang Ngự Sênh :"Đỡ ổn định rồi."

Giang Ngự Sênh thấy sắc mặt anh làm cho người ta sợ hãi thật sự, theo hỏi bóng lưng anh hỏi một câu: "Làm sao thế?"

"Có người lại thiếu được giáo dục rồi."

Lục Đông Đình bóp điện thoại, Mạnh Diễn Chi vẫn chưa kịp thu lại điện thoại ở bên tai, từ đằng sau có một lực đạo thẳng tắp đánh tới, ánh mắt bức thiết bối rối: "Có phải cậu gọi cho Lục Đông Đình không?"

Mạnh Diễn Chi bị đâm lảo đảo một cái, kinh ngạc nhìn cô, đồng thời không quên giơ điện thoại lên cao,

Thấy cô xúc động, anh nhíu mày, chẳng lẽ cô sợ nhìn thấy Lục Đông Đình? Ánh mắt chất vấn của cô không dừng lại, hốc mắt đỏ bừng, thấy anh ngẩn người, trong lòng sinh lên cảm giác áy náy.

Anh nhìn điện thoại, đã cúp máy, giơ lên trước mặt cô: "Tôi không gọi cho anh ta."

Tô Yểu nhìn, lùi về phía sau, gật đầu, Mạnh Diễn Chi không muốn cô giẫm lên bình rượu, lôi cô đứng ở bên cạnh.

Mạnh Diễn Chi chỉ cảm thấy kỳ quái, cô dâu nào sẽ trốn khỏi hôn lễ của mình rồi uống đến say không biết gì? Đến xem, nguyên nhân đơn giản, một là cô không muốn gả cho Lục Đông Đình, hai là Lục Đông Đình không muốn cưới cô. Nhưng vừa rồi cô còn nói, hôn lễ không phải của cô.

Thôi, cũng không liên quan đến anh, thế nhưng vẫn nên có lòng tốt khuyên cô một câu: "Tốt xấu gì cũng là hôn lễ của cô, làm cho người khác thấy cô như thế, tóm lại là không tốt.

Mạnh Diễn Chi vừa nói, vừa bắt đầu giữ cô lại, để cô đừng lộn xộn giẫm lên bình rượu, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với cô, cố gắng không mạo phạm.

"Không, không ảnh hưởng đến anh, tôi đi bây giờ."

Trong đó Mạnh Diễn Chi không hiểu được, sau khi cô phản ứng liền kinh ngạc, hóa ra cô hiểu lầm ý của anh, cho rằng anh sợ bị người khác nhìn thấy đang ở chung với anh, sẽ ảnh hưởng đến anh.

Thấy cô đi, Mạnh Diễn Chi gọi cô: "Cô chờ một chút, liền ngốc ở đây đi."

Dù sao Lục Đông Đình cũng nhanh tới, anh rời đi là được.

Tô Yểu lắc đầu, thật ra cô say, lòng cũng loạn không rõ, nhưng cô rất sợ anh gọi điện thoại cho Lục Đông Đình, cho nên vội vàng muốn rời khỏi đây.

Cô xách giày lên hỗn loạn đi ra ngoài, còn chưa đi đến cửa, cửa lớn đã đột nhiên bị đẩy ra.

Tô Yểu thấy người đến, trong lòng đại loạn, sắc mặt đều cứng lại, ngón tay cầm lấy làn váy của mình.

Lục Đông Đình sửa lại tây trang, thu lại toàn bộ, trong mắt giống như sóng biển, đá ngầm trùng điệp, dường như chỉ chờ cô rơi xuống, giống như động không đáy đem cô rỉa rói đến xương cốt cũng không còn.

"Tô Yểu." Anh thật bình tĩnh kêu tên cô: "Ở trong này làm cái gì?"

Thật ra anh nghiêng đầu cũng đã thấy bình rượu và ly rượu ở sau sofa.

Tô Yểu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nhăn mày, trước mắt vừa mơ hồ, cô cũng ngẩng đầu lên, nói: "Em uống vào chút rượu.

Dáng điệu co quắp bất an, giống như đứa trẻ làm chuyện sai lầm.

Lục Đông Đình gật đầu: "Đã nhìn ra."

Lục Đông Đình càng bình tĩnh, Tô Yểu càng cảm thấy anh dứt khoát ném tầng tầng lớp lớp bất an lên người cô, giông bão sắp tới như đang cảnh báo cô.

Lục Đông Đình không nói nữa, gật đầu với Mạnh Diễn Chi ở cách đó không xa, đi đến trước mặt cô, đặt tay ở sau lưng rồi cong người bế cô lên.

Mạnh Diễn Chi vẫn không nhúc nhích nhìn Tô Yểu, hơi nhíu mày một chút.

Tô Yểu giống như con mèo nhỏ bị kinh hãi, sống lưng căng thẳng, không còn thấy cô ủy khuất nữa, chỉ có vẻ mặt khẩn cầu: "Đặt em xuống."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net