Chương 92: Xem ra hầu hạ em chưa đủ thoải mái sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu quay đầu, đem nửa bên mặt gắt gao hãm vào trong chăn, nhắm mắt lại, không cho bất kỳ một ánh mắt nào của anh nhìn thấy mình.

Lục Đông Đình cưỡng chế ép mặt của cô quay ra, trầm giọng lạnh lùng nói: "Nói chuyện."

Tô Yểu từ từ nhắm hai mắt cũng ngậm chặt khóe miệng, khóe mắt còn nước ẩm ướt.

Lục Đông Đình đã tức giận lại không thể nặng tay với cô, hai cánh tay dừng lại ở bên người cô: "Em điếc hay là câm rồi hả?"

Đột nhiên cô lấy tay che kín mặt mình, khóc nhẹ một cái: "Anh tránh ra."

Lục Đông Đình cảm thấy mình chính là người rất ít khi tức giận, nhưng Tô Yểu là người có bản lĩnh khiến anh không qua được, để anh không thể nào tiết chế được, hận không thể bóp chết cô.

"Em cảm thấy đây là lời em có thể nói được vào đêm tân hôn à?"

Tô Yểu cũng không hé răng, thủy chung ôm mặt mình.

Lục Đông Đình tức giận đến không nhẹ, tay phải bắt lấy tay của cô đưa lên quá đỉnh đầu giữ lại, dùng khuỷu tay để chống đỡ trong lượng cơ thể, một tay khác đặt lên ngực trái của cô, dùng lực nắm ở trong lòng bàn tay, lúc cô mở to hai mắt, liền cúi người xuống áp lấy đôi môi của cô, mãi đến khi cô quay tới quay lui không có khí lực, dường như muốn hít thở không thông mới buông cô ra.

Anh ép buộc cô: "Nói, khóc cái gì?"

"Khốn khiếp..."

Lục Đông Đình cười, giữa lông mày nhiễm lên ý lạnh, một câu không nói, lặp lại động tác vừa rồi, vừa rồi là ngăn ở bên ngoài vải của lễ phục vuốt ve cô, lần này là trực tiếp kéo lễ phục của cô xuống, không hề e ngại vuốt ve đôi nhũ hoa của cô.

Anh thoáng rời khỏi môi của cô, hơi thở nặng nề rắc ở trên mặt anh, ý tứ uy hiếp nồng đậm :"Lặp lại lần nữa."

Có gì đó đã lên men biến chất, đem không khí trở nên khô nóng.

Tô Yểu bất lực, trán nhăn lại, xoắn xuýt nhìn anh: "Anh không thích em, dựa vào cái gì đối xử với em như thế?"

Lục Đông Đình ngừng lại tay đang đặt trên ngực cô: "Dựa vào em là Lục phu nhân, lý do đầy đủ chưa?"

Tô Yểu ngớ ra, đúng rồi, cô là Lục phu nhân, hiện giờ mọi người đều biết, cô gật đầu, dùng lực nhắm chặt mắt: "Tắt đèn."

"Cứ như vậy."

Lục Đông Đình nói xong đặt cả người cô nâng lên trên, để cô nằm vào trong chăn, dùng đầu gối tách chân của cô ra.

Trên người có cảm giác mát lạnh đánh úp lại, cô đã không mảnh vải, Tô Yểu hừ hừ, tùy ý để anh chu du trêu đùa, để cho sự xa lạ và quen thuộc ấy nhuốm lên cả người cô.

Một khắc kia khi anh tiến vào, Tô Yểu cắn môi, há mồm cắn lên bả vai của anh, mưu toan như vậy có thể dời đi lực chú ý của chính mình.

Cô bị lăn qua lăn lại đến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt sớm đã biến thành ái muội ửng hồng, cô bám lấy vai của anh, nhắm mắt để cho anh mang theo chính mình chìm nổi trôi giạt.

Lục Đông Đình dùng tay bắt lấy cằm dưới của cô: "Mở mắt ra."

Tô Yểu híp mắt nhìn anh một cái, sau đó không chịu nổi khép mắt lại.

Lục Đong Đình thở gấp quay người cô lại, để lên đi, cô nhất thời không chịu nổi kêu lên một tiếng, anh nắm chặt lấy mông của cô trùng điệp đụng vài cái: "Không dạy dỗ em thì em liền như thế."

Lúc kết thúc, Tô Yểu gắt gao nắm bắt đệm chăn ở dưới thân hỗn độn không chịu nổi, thở dốc vụn vặt không thành tiếng...

Tô Yểu ngủ say hoàn toàn là vì mệt mỏi, men say cũng thâm, ý thức được trừ khử, trong đầu cô không hiểu sao nhảy tới nhảy lui ba chữ vừa rồi anh nhắc đến: "Lục phu nhân."

...

Lúc cô tỉnh lại đã là ba giờ đêm, đầy phòng đen một mảnh, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà đến nửa phút, bên tai chỉ có tiếng hít thở trầm ổn theo quy luật của Lục Đông Đình.

Đến sau cùng, cô đứng dậy, nhặt tấm áo sơ mi của anh ở dưới đất gắn vào trên người rồi đi vào phòng tắm.

Cô nằm trong bồn tắm, nước từ từ tràn qua chân của cô, đến thắt lưng, đến ngực mãi đến khi sắp tràn khỏi bồn tắm lớn cô mới đóng nước.

Tô Yểu thẫn thờ nhìn mũi chân hếch lên, sau một lúc lâu, từ từ chìm vào trong nước.

Mãi đến khi cô không thở được, sắc mặt kìm nén đỏ bừng, mới bỗng nhiên từ trong nước chui đầu ra, mới vừa mở to mắt đã thấy Lục Đông Đình đứng bên cạnh, bất ngò không phòng ngự sợ đến mức cô run lên.

Anh mặc một bộ áo tắm màu trắng, con ngươi lẳng lặng quan sát cô một lúc lâu: "Xem ra hầu hạ em chưa đủ thoải mái, còn có sức ở chỗ này nghịch nước...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net