Chương 93.1: Nếu thứ tình cảm này không thể miễn cưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tối hôm nay, không phải em đang ở trong phòng thay đồ sao, sao lại chạy sang phòng tiếp khách?"

Hơi thở của cô bị kiềm hãm, sau đó không dấu vết dùng nụ cười che đi sững sờ trong nháy mắt, khép mi lại nhẹ nhàng nói: "Em đi nhà vệ sinh, không thấy rõ, đi nhầm chỗ."

Cô lay ngón tay ở bồn tắm, không tự giác nắm chặt, móng tay chế trụ mặt vách bóng loáng.

Cô sao có thể nói cho anh nghe, cô nghe được một chút không nên nghe? Khương Sơ Ánh đau đớn thương tâm muốn chết nói hối hận khi chia tay với anh, trong nháy mắt đó, ngay cả phụ nữ như cô cũng mềm lòng rồi.

Nếu là anh biết, thì sẽ ra sao?

Tô Yểu biết đêm nay cô có chút khác thường, uống nhiều hỏng việc, Lục Đông Đình không thể không nhận ra, cho nên vừa rồi mới hỏi.

Dưới ánh mắt trầm tình bức bách của anh, Tô Yểu chợt vươn ngón tay ra lôi kéo tay áo của anh, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói: "Nếu như người phụ nữ anh nhớ mãi không quên nói cô ấy hối hận vì rời xa anh, anh sẽ làm thế nào?"

Ngón tay của cô không an phận chơi đùa ở mu bàn tay của anh, sờ một chút, khiến tay anh cũng ướt chèm chẹp, con ngươi đen bóng rừng rực nhìn anh, dường như vô cùng tò mò với đáp án của anh, ý cười đẩy trắng trong thuần khiết trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lại vô cùng an tĩnh bình hòa, làm người ta không nhìn ra được chỗ nào vui vẻ của cô.

Lục Đông Đình trở tay bắt lấy cổ tay của cô: "Em nghĩ sao?"

"Em muốn anh..." Tô Yểu trượt cổ tay khỏi tay anh, nhưng một giây sau lại chủ động kéo bàn tay to của anh qua, nắm chặt ngón trỏ của anh đặt lên môi, dùng lực cắn xuống

Lục Đông Đình đau đớn, nhíu mày, cũng không có rút về.

Lúc cô buông anh ra, đốt ngón tay của anh đã có một chuỗi dấu răng hồng hồng thâm sâu, lại thấy cô dương môi lên nói: "Em muốn anh, lập tức trở về cưới cô ấy, đừng để cô ấy lại chạy mất."

"Lục phu nhân, em cũng thật đại lượng." Lục Đông Đình hơi chu môi, tay bị cô cầm lấy kia trực tiếp cho vào trong bồn tắm, lặn xuống nước cầm lấy một nơi ngực mềm yếu của cô.

Tô Yểu nheo mắt, không kềm chế phát ra tiếng ưm nhẹ.

Lục Đông Đình lành lạnh nhìn hai mắt của cô, mâu quang thâm trầm, động tác có chút ngoan độc, lực đạo không hề dịu dàng, ngược lại giống như để hả giận, biến thành Tô Yểu cau chặt mi.

Tô Yểu thở ra một hơi, than nhẹ: "Em đương nhiên đại lượng, nếu thứ tình cảm này, không thể miễn cưỡng... thật ra suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không tệ lắm."

Lực đạo ở trên ngực lại tăng thêm, cô đã có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của anh, cắn môi cười nhẹ, tay liền bắt lấy thắt lưng ở áo tắm của anh, hướng lên trên nhoài người ra, một tay ôm lấy cổ anh hôn lên, nhiệt liệt mà triền miên...

...

Rặng sáng lúc tỉnh đã tới sáu giờ, sau khi Tô Yểu ngủ được ba tiếng đã bị động tác rời giường của Lục Đông Đình quấy nhiễu, cô nhập nhèm mở một con mắt, nhìn anh đứng trước tủ quần áo thay đồ.

Tô Yểu tỉnh cũng không ngủ tiếp được, nhưng không thấy áo ngủ, liền mò chiếc áo sơ mi ở bên cạnh mặc vào rồi đi rửa mặt.

Chờ cô đi ra ngoài, Lục Đông Đình đã ngồi bên cạnh bàn ăn đọc báo, dáng vẻ nhân sĩ, thương nhân vô cùng lịch sự.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net