Chương 93.2: Em không tìm được quần áo, tạm thời mặc của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình liếc cô một cái, ánh mắt ngừng trên quần áo cô đang mặc, Tô Yểu nhạy cảm phát hiện con ngươi anh híp lại. Cô theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn một cái, kéo kéo áo sơ mi khó khăn lắm mới che được nói: "Em kh tìm được quần áo tạm thời mặc của anh"

" Kh ngủ nữa hả?" Thấy cô ngồi đối diện anh, Lục Đông Đình bỏ tờ báo ra hỏi.

"Kh ngủ đc" Cô lấy chiếc đũa qua loa quấn tóc lên đầu, bởi vì kh ngủ đử giấc mắt hơi thâm lại. 

Cô ăn bữa sáng, vừa ăn vừa chơi điện thoại, hôn lễ hôm qua đã thành một chủ đề nóng, các báo đều đưa tin.

Cô thấy có một tuần san tổng kết lại toàn bộ hôn lễ hôm qua, từ hội trường đến khách khứa, cả cách bố chí và đồ ăn, hôn lễ tốn kh ít bao nhiêu của cải, lại có bao nhiêu danh nhân chính khách tham dự. Cùng với đó là miêu tả áo cưới của cô, do một vị thiết kế nào đó tự may, tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, khảm ít nhiều kim cương tinh tế...Mà những thứ này đều có nhiều bình luận ở bên dưới, cô tự nhiên hứng khởi đi vào xem.

Vừa mới nhấp vào: " Lục Đông Đình ở phía đối diện nói: "lúc ăn cơm thì chuyên tâm ăn cơm đi."

Cô vừa cắn bánh mì, nâng mí mắt nhìn anh một cái, miệng ừm một tiếng sau đó tiếp tục xem, đột nhiên phát hiện một bình luận cực kỳ buồn cười: " Nhìn ảnh chụp đôi vợ chồng này bằng mặt kh bằng lòng, cô dâu cười cứng ngắc khuôn mặt kh thú vị của thái thái nhà giàu, quả lãng phí tài nguyên tốt như Lục Đông Đình.

Quá kh khéo tấm này chụp lúc anh đang đéo nhẫn cho cô, còn nói câu nói kia, quả thật đúng là cứng ngắc. Tô Yểu nở nụ cười, đột nhiên di động trong tay bị rút ra, nhìn về phía anh, anh trực tiếp quang di động sang một bên:"Ăn cơm."

Tô Yểu nhíu mày. ăn cái gì? Nhớ tới bình luận vừa rồi, cô nhấc chân thon dài lên, dùng mũi chân cọ sát quần anh, chống cằm, một tay khác dùng dĩa ăn, cười hỏi:" Có người nói em cười quá cứng ngắc, kh thú vị, kh công chiếm lấy tài nguyên tốt như anh."

Lục Đông Đình nhìn cô một cái kh nói chuyện. "Anh cảm thấy sao?"

Lục Đông Đình bị cô nhiễu liền nhíu mày, trong nghiêm trang lại có điểm đoán kh ra ý vị thâm trường:"Người đàn ông càng coi trọng sự nhiệt tình của phụ nữ ở trên giường!"

Tô Yểu buồn cười,  câu này đúng là để hô ứng lẫn nhau với câu dùng nửa thân dưới suy nghĩ của cô.

Lục Đông Đình ăn xong bữa sáng muốn đến công ty, trước khi đi liền để cho Diêu Hiện giúp cô chuyển nhà, kh hỏi ý của cô, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Trong phòng lớn như thế chỉ còn lại mình cô, Tô yểu nhìn vị trí đối diện chống kh, tươi cười dần dần thu lại, nhớ tới hôm qua khi cô nói xong anh liền trả lời: " Có thể suy nghĩ như thế rất kh tồi."

Tô Yểu giật giật khóe miệng, đây có thể gọi là cách nghĩ chung? 

Cô thay quần áo cũng Diêu Hiện đi dọn nhà, Cố Liên Y kh ở đây. Lúc thu dọn các thứ thì gọi cho cô:" Mình chuyển đi rồi, cậu còn ở đây nữa kh?"

Dường như Cố Liên Y nói chuyện bất tiện ấp úng:"Mình thi thoảng có thể đến đó ở kh?"

Đột nhiên bên kia truyền đến tiếng của Ninh Khâm: "Em muốn đi đâu ở?"

Tô Yểu không nhịn được hì hì một tiếng nở nụ cười: "Hiện giờ cậu đã có chỗ ở, mình không quan tâm nữa, dù sao cậu cũng có chìa khóa, cậu muốn ở thì trực tiếp đến là được."

Tô Yểu về nước không lâu, mọi thứ không nhiều, dời đi cũng coi như thoải mái, sau cùng cô để Diêu Hiện cùng cô đến Tô gia, đem Allah về Tử Viên.

Diêu Hiện thấy con chó kia, trong nháy mắt liền trốn sau lưng cô: "Tô tiểu thư, à không, Lục phu nhân, cô muốn nuôi chó sao? Lục tổng có biết không?

Lúc này cô mới nhớ tới đã quên hỏi ý kiến anh, Lục Đông Đình cũng không phải người thích thú cưng, lúc này gọi cho anh, anh cũng không từ chối, nhưng nghe qua cũng không phải nguyện ý.

Tô Yểu: "Thật ra tôi cũng có thể tìm người nuôi nó."

"Mang về đi." Vì thế cô không nói gì nữa, mới vừa bóp điện thoại, lúc này, Khánh quản gia mở miệng nói: "Tiểu thư, thật ra cô cũng không cần cố ý mang nó đi, bình thường đều là bác cho nó ăn, đi dạo, tắm rửa đều là bác đưa nó ra ngoài, phu nhân cũng không quản nó như thế nào, chỉ thi thoáng lúc nó kêu to thì mắng vài câu ngoài miệng, huống chi bà ấy cũng không dám lại gần nó."

Tô Yểu im lặng một lát, trong lòng đoán sau một lúc lâu, thấy Allah rất hứng thú vây quanh bác Khánh, thỉnh thoảng lại cọ tới cọ lui trên người ông, cũng không còn ý nghĩ mang nó đi.

"Vậy làm phiền bác chăm sóc cho nó vậy."

Diêu Hiện trước đây từng bị chó cắn, trong lòng có bóng đen, thấy cô không mang theo chó đi, trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không anh không có cách nào tập trung lái xe cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net