Chương 94.2: Xem ra cô là người thù dai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốn là tin tức tài chính nội bộ của công ty bị truyền ra ngoài, ngay sau đó giá cổ phiếu của Tiêu thị sụt xuống, liền có người bắt đầu mua vào với giá thấp, chưa đến mấy hiệp, Tiêu thị đã tuyến bố phá sản, đã từng là truyền kỳ trong giới thương nhân, không tới một năm đã thành lịch sử.

Sau đó là biệt thự bị phong tỏa, cậu bị người ta buộc tội thao túng thị trường chứng khoán và buôn bán bất hợp pháp, bị phạt tù mười năm, ông ngoại qua đời, cha mẹ ly hôn, không được bao lâu thì cậu lại gặp chuyện không may trong nhà giam, người giám ngục cho biết nguyên nhân là vì ẩu đả bị thương, không được chữa trị kịp thời mà chết.

Cô biết, không có chuyện trùng hợp như thế.

Thấy cô không nói lời nào, ánh mắt gần như trống rỗng, Tề Tông Lâm biết là đã dẫn ra những ký ức không tốt, liền mấp máy môi, nói một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi không nên nhắc đến."

Tô Yểu tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn anh, gian nan nói một câu: "Không cần giải thích, anh không làm sai gì."

Ra tiếng có chút khàn khàn.

Tề Tông Lâm ngồi xuống đối diện cô: "Lúc trước Tiêu gia xảy ra chuyện, cậu cô liền sa thải tôi, không để tôi cuốn vào trận tranh đấu kinh tế này. Cậu của cô có ân với tôi, cổ phần công ty của cô, cho dù thế nào tôi cũng giúp cô lấy về."

Tô Yểu biết, anh vẫn nợ cô một ân tình, cô đúng là ngoài ý muốn.

"Cảm ơn."

Tề Tông Lâm nhìn cô một chút, nói: "Chẳng lẽ cô không biết tại sao đột nhiên tôi lại nói những thứ này với cô?"

Tô Yểu mờ mịt nhìn anh một cái, dùng ánh mắt hỏi nguyên nhân.

"Dường như cô đã quên trước khi tôi nói đến chuyện này đã hỏi cô một câu, cô gả cho Lục Đông Đình, tôi cực kỳ không muốn."Tề Tông Lâm dừng một chút: "Cô cũng biết, Tiêu gia có thể đặt chân lâu như vậy vào giới bất động sản, chính là nhờ tác phong cường ngạnh của ông ngoại và cậu của cô, chính như thế, bao nhiêu người đỏ mắt, ít nhiều có kẻ thù chờ đến ngày đó? Tiêu gia mất thế, người bỏ đá xuống giếng rất nhiều, nhưng có những người đứng xem nhân cơ hội lấy một chút, dù sao Tiêu gia sụp đổ, đối với bọn họ mà nói hời hợt, Lục gia..."

"Tôi biết." Đột nhiên Tô Yểu cắt ngang anh, mắt sáng như đuốc, thắng tắp nhìn anh, dì thường bình tĩnh mở miệng: "Anh nói những thứ này, tôi đều biết hết."

Lần này anh lại càng kinh ngạc, không dự đoán được cô đã biết, anh sửng sốt một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, nở nụ cười, hiểu rõ nhìn cô: "Nếu chỉ là vì cổ phần công ty, ngoài Lục Đông Đình, thật ra cô còn rất nhiều lựa chọn khác, không phải sao?"

Tô Yểu nghẹn ngào, nhìn anh rất lâu, mà nụ cười của cô khiến anh như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, một câu của anh giống như đào ra bí mật đem đến trước mặt cô.

"Tô Yểu." Đột nhiên anh trịnh trọng gọi tên cô, trong giọng nói mang theo chút khuyên giải: "Lục Đông Đình không hề ngốc, cô không sợ có ngày anh ta phát hiện ra sao?"

Tô Yểu gượng ép ngoéo môi một cái, vẫn mênh mông như cũ: "Kia cũng không để cho anh ta phát hiện."

Tề Tông Lâm chợt lắc đầu: "Xem ra cô là người thù dai."

Tô Yểu rũ mắt xuống, không tiếng cười cười, quả thật cô thù dai, nhưng cô cũng nhớ những người cũ.

"Tôi đi về trước, chuyện cổ phần công ty, lại liên hệ sau." Tô Yểu xách túi lên tạm biệt anh, vẫn không chờ anh đáp lại, cũng cất bước rời đi.

Tề Tông Lâm nhìn cô, bắt đầu nghĩ lại những lời mình nói hôm nay liệu có đúng hay không?

Tô Yểu giống như chạy trốn rời khỏi văn phòng luật sư, giống như có người đuổi theo đằng sau.

Bên trong điều hoa lạnh giống như cuối mùa thu, bên ngoài trời chiều lại oi bức khó nhịn, giống như tồn tại hai bán cầu khác nhau.

Tô Yểu đã chia tay cái lạnh của điều hòa, vẫn là trong lòng cô lại có cái lạnh khác, vừa đi ra khỏi văn phòng luật, nhiệt nóng đánh úp lại, âm thanh ngựa xe như nước trong nháy mắt lại rơi vào trong màng tai cô, ồn ào không chịu nổi.

Cô cảm thấy được yết hầu khẩn căng, dựa vào trực giác của chính mình hướng đến phía trước, trong đầu giống như một loại máy ghi âm, lất tần suất khác nhau lặp lại câu nói kia của Tề Tông Lâm: Lục Đông Đình không ngốc, cô không sợ có một ngày bị anh ta phát hiện sao?

Có người hỏi cô, vì sao lại là Lục Đông Đình.

Đúng thế, vì sao lại là anh, trên bữa tiệc đó còn rất nhiều người khác, nói về thủ đoạn, Tô gia đều không phải đối thủ của bọn họ, nhưng chỉ có Lục Đông Đình...

Chỉ có anh đã từng yên tĩnh không tiếng động, đi xuyên qua thế giới thiếu nữ của cô, để cho cô cất giấu một phần tâm tư của bản thân, cô đã từng đối với anh, không nhất định phải là yêu hận càn rỡ thiên hạ, nhìn anh nhiều vài lần cũng có thể vui sướng đến tột đỉnh.

Nhưng toàn bộ, chỉ là làm nền.

Tiêu gia thất thế, sau đó thế giới bàng quan tranh nhau, người ngư ông đắc lợi quá nhiều, quá không khéo, Lục Đông Đình chính là một trong số đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net