Chương 95.1: Lục Đông Đình là một trong số đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên cạnh có người ấn xuống tiếng còi xe, cô như là không nghe thấy, chỉ bước nhanh về phía trước.

Tô Yểu đi giày cao gót hơn mười phân, cô muốn đón xe.

"Tô Yểu."

Một âm thanh quen thuộc truyền đến, cô kinh ngạc, chẳng lẽ là sợ điều gì thì liền gặp? Cô nghe lầm sao?

Bên đối diện đường có một chiếc taxi đang dừng chờ khác, cô đi đến, đột nhiên một tiếng còi xe bén nhọn vang lên...

Trong lúc đó, cô chỉ kịp nhìn thấy có chiếc xe thẳng tắp xông tới bên cạnh mình, đột nhiên có người kéo về phái sau, cô bị ôm vào trong một lồng ngực cứng rắn, chóp mũi có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Lúc anh ôm lấy cô đã đem cô chuyển vào bên trong, sau đó chiếc xe kia liền khó khăn chạy qua anh khoảng cách không tới mười xentimet.

Tô Yểu đã bị dọa sợ từ lúc tiếng còi xe kia vang lên, máu đảo lưu trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô ngửa đầu nhìn Lục Đông Đình có vẻ ẩn giận, giật giật khóe miệng, hồi lâu nói không ra lời.

"Đi đường mà em mất hồn cái gì thế, gọi em cũng không nghe thấy, đèn đỏ ở đối diện cũng không nhìn thấy?" Lục Đông Đình bình thường chỉ là nói, không thể nghe ra được trong đó có cảm xúc vui buồn gì, mà hiện tại anh sẵng giọng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, trầm trầm nhìn cô.

Tô Yểu nhìn đoạn đường này, người đến hướng xe, nếu không phải quản chế giao thông, hẳn là cảnh tượng nước không ngấm qua được rồi.

Rốt cuộc cô cũng tỉnh táo, có chút chột dạ nhìn anh, há miệng thở dốc nói: "Em... không để ý."

Lục Đông Đình đứng bên cạnh xe, không nói tiếng nào, buông tay cô ra đi về phía xe.

Nghiêng đầu nhưng phát hiện cô chưa theo kịp, hồi đầu mới nhìn thấy cô đang đứng tại chỗ.

Anh chịu tức giận lộn trở lại: "Còn đứng ở đây làm gì, chuẩn bị làm bia ngắm cho xe đi qua à?"

"Em, chân em nhũn hết ra rồi."

Lục Đông Đình: "..."

Lúc bị anh kéo đến bên xe, Tô Yểu cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

"Như thế nào không để cho lái xe chờ em?" Lục Đông Đình cầm một chai nước đưa cho cô.

"Nhớ lại có thể bàn luận hơi lâu, nên em để anh ta đi trước." Tô Yểu biết lần này là cô không để tâm, mà trong lúc ấy cô còn đang nghĩ ngợi, để khi đối mặt với anh còn có chút chột dạ, cho nên lúc đối mặt với sự chất vấn của anh, giọng điều đã theo bản năng thuận theo.

Cô nói xong, lại nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Sao anh lại ở đây?"

Nơi này có chút xa với Đông Thịnh, anh còn có thể vừa vặn gặp cô, không khỏi quá khéo.

Lục Đông Đình khởi động xe, chuyển động tay lái, xe chạy vào làn đường, anh nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước: "Đêm nay về Lục gia ăn cơm."

"A..." Tô Yểu còn muốn hỏi vì sao anh không gọi điện thoại cho cô, Lục Đông Đình giống như biết được suy nghĩ của cô, nhìn cô một cái, hỏi: "Sao không nghe điện thoại?"

Tô Yểu nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi: "Để chế độ im lặng rồi."

Lục Đông Đình không đổi sắc mặt lái xe, đột nhiên hòa hoãn nói: "Nếu như anh không hỏi lái xe em ở đâu, không trùng hợp gặp được em, hôm nay có phải là em liền quyết tâm để cho chính mình phơi thây ngoài đường cái? Có biết nghĩ không thế?"

Tô Yểu nghe ra được sự móc méo trong giọng nói của anh, không phản bác.

Trong đầu lại nghĩ một chút về đầu đề tin tức ngày mai, chắc là "Lục phu nhân qua đời vì tai nạn xe cộ sau tân hôn", người ngoài trông ngóng cô trở thành trò cười, cũng có người cực kỳ hâm mộ cô được gả vào Lục gia, nghĩ lại về sau mới có thể vô tư một đời phồn hoa, kết quả vẫn chưa kịp hưởng thụ rộng rãi liền qua đời, ngẫm lại đúng là chua xót.

....

Tô Yểu và Lục Đông Đình đi đến nhà Lục gia đã là tám giờ, bầu trời còn sót lại chút xám trắng chưa rút đi, từ cửa sắt đi vào, đèn đường chiếu sáng mọi thứ.

Bên ngoài biệt thự là bãi cỏ, ngoài chiếc xe của Lục lão gia, chỉ còn dừng vài chiếc, Lục Đông Đình dừng xe ở bên cạnh.

Diệp Đường Nhân vừa nghe tiếng cửa mở đã đi ra, thấy Tô Yểu, khó nén vui mừng kéo người lại: "Sao lâu thế?"

Tô Yểu còn chưa trả lời, Lục Đông Đình đã nhàn nhạt mở miệng: "Kẹt xe."

"Không sao không sao, đồ ăn vừa mới mang lên." Diệp Đường Nhân lại bắt đầu ân cần hỏi han, lúc thì hỏi có đói bụng không, lúc thì hỏi có mệt không, xem ra đúng là rất vừa lòng với người con dâu này.

Mấy hôm trước ngày hôn lễ, Diệp Đường Nhân đến ở cùng nhà với Diệp Phi Linh, nói là muốn ở chung với em gái, tự ôn lại chuyện cũ, ngầm ý là không muốn quấy rầy con trai và con dâu.

Trước đó vài ngày lúc bà về nước, trong nước có người chị em mới vừa biết con trai bà kết hôn, lập tức tiến cử cho bà mấy bộ phim gia đình, lúc ấy bà có chút không hiểu, con tôi kết hôn, bà đưa tôi xem phim gia đình làm gì?

Khi bà đến ở nhà của Diệp Phi Linh, bà mới nói đến chuyện này với em gái, Diệp Phi Linh cũng không che giấu trước mặt chị mình, nắm chặt cổ họng, học nhân vật ác bà trong phim, âm dương quái khí nói: "Chị ở cùng với vợ chồng người ta, chẳng phải người ta sẽ trách chị lải nhải sao."

Diệp Đường Nhân: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net