Chương 95.2: Các con có đi tuần trăng mật không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế nhưng Diệp Đường Nhân cảm thấy được những bà phu nhân kia là cả ngày ở nhà rảnh rỗi, bà có thể là mẹ chồng không hiểu phong tình như thế sao? Mà bà mới không phải là mẹ chồng như thế? Ở nước ngoài nhiều năm người khác đều dùng từ ung dung cao quý, xinh đẹp để ca ngợi bà, nhưng vừa nghe thấy bà có con trai hơn ba mươi tuổi, xoay người rời đi, để bà cảm thấy được trái tim băng giá yên lặng trong gió.

Sự thực chứng minh, Diệp Đường Nhân chính là một mẹ chồng khai sáng.

Lôi kéo Tô Yểu liền hỏi: "Các con có đi tuần trăng mặt không? Mẹ thấy gần đây Maldives có thời tiết rất đẹp, thế nhưng vẫn phải mang theo kem chống nắng, nếu không thì phong cảnh châu Âu cũng được, lại lãng mạn, tuần trăng mật chính là thời kỳ tạo người hoàng kim nhất, phải coi trọng biết không?"

Nhìn Diệp Đường Nhân vô cùng tha thiết, Tô Yểu vậy mà không thể tìm được lời phản bác.

Lục Đông Đình đi tới giúp cô giải vây: "Gần đây bề bộn nhiều việc."

Diệp Đường Nhân nghe vậy trợn tròn mắt nhìn anh, nói thầm một câu: "Bao lâu mẹ mới được ôm cháu trai..."

Trong lòng Tô Yểu không có dư vị gì, Diệp Đường Nhân kỳ vọng quá nhiều vào hôn nhân của Lục Đông Đình và cô, lại có khả năng cho bà một kết quả rất thất vọng.

Vào biệt thự, có một chiếc bàn gỗ lim dài, người đã ngồi ở đó, ngoài Lục lão gia, chú hai Lục Kế An một nhà ba người đều ở đây, vợ còn trẻ tuổi ngồi bên cạnh là đứa con gái mười mấy tuổi, sau đó là Lục Hàn Bạch, lúc này bên cạnh Lục Hàn Bạch có một người phụ nữ cô không biết, xem khí chất thì khoảng bốn mươi tuổi, dáng người đẹp đẽ, phong vận như cũ.

Diệp Đường Nhân giới thiệu cho cô: "Đây là cô nhỏ của Lục Đông Đình.

Lục Thụy San gật đầu với Tô Yểu: "Cháu là vợ của Đông Đình rồi, hôn lễ ngày hôm qua của hai đứa, cô không kịp trở về, quà thì cô đã đưa cho Đông Đình rồi."

Lục Thụy San để tóc ngắn, mặc trang phục OL, vô cùng giỏi dang, lại không có gì nói, thường thường nói phiếm vài câu, không khí không phải thân thiện, bởi vậy có thể thấy được quan hệ người một nhà đúng là lạnh lùng.

Cơm nước xong, Tô Yểu đi toilet, sửa lại tóc, mới vừa mở cửa, có một gian phòng cũng mở cửa cách đó không xa, đi tới là Lục Hàn Bạch.

Tô Yểu không giao tiếp nhiều với anh lắm, nhiều lần không làm sao hài lòng được khi ở công ty, cũng chỉ kêu anh Lục phó tổng, Lục gia chạm mặt, mặt mũi thì cô cũng gật đầu cho xong việc.

"Tô Yểu."

Cô xoay người liền đi, Lục Hàn Bạch dù bận vẫn ung dung tựa vào tường gọi cô, có chút cười như không cười, khiến cô không thoải mái.

"Lục phó tổng có chuyện gì sao?"

Anh cười một tiếng: "Còn gọi Lục phó tổng thì có phải quá khách khí rồi không?"

Tô Yểu không dấu vết nhíu mày, sau đó cười nhạt, lại không trả lời anh.

Lục Hàn Bạch dao động hai lần, sau đó nhíu mày, chậm rì rì nói: "Thật ra là tôi muốn nói với cô lời xin lỗi."

Tô Yểu sửa lại xưng hô: "Anh hai Lục." Sau đó học tần suất nói chuyện không nhanh không chậm của anh: "Anh cũng không làm gì cần phải xin lỗi, không quan trọng."

"Không, lần đầu tiên ở công ty tôi làm sao mà biết được cô có một tầng quan hệ như thế, tai mắt vụng về sai sửa cô một lần, lần thứ hai, tôi vẫn như cũ không biết được cô chính là chị dâu tương lại, để cho cô đi theo đến bữa tiệc, nhớ lại thì có chút..."

Tô Yểu giơ tay ngắt lời anh: "Tôi không để trong lòng..."

Thế nhưng cô là muốn kết thúc trận đối thoại qua loa này, Lục Hàn Bạch sẽ không phải là người dễ chọc, cô còn chưa đến mức nhìn không ra. Cho dù lần đầu tiên sai sử cô vì cần tư liệu khẩn cấp, lần thứ hai cho cô đi bồi rượu, lúc ấy Kỳ Tĩnh Sáng rõ ràng đã nghĩ thầm, rằng muốn chúc cô quá chén, nếu đó Lục Đông Đình không đến, anh ta vung tay cho cô lên giường Kỳ Tĩnh Sáng cũng là chuyện dùng đầu ngón chân để nghĩ được...

"Chị dâu như thế, có vẻ là tôi tính toán chi li rồi..."

Tiếng chị dâu kia khiến Tô Yểu nổi da gà, nếu như nói trước đây chỉ thấy được mặt của Lục Hàn Bạch âm nhu, trải qua chuyện lần trước, anh vừa tựa vào gần, cô liền không nhịn được nhíu mày.

"Làm sao thế?"

Tô Yểu đang lúc phiền toái muốn thoát thân, âm thanh của Lục Đông Đình truyền đến từ đầu hành lang kia, cô liền ngoái lại.

Cảm giác giống như, người đứng ở bãi tham ma tràn ngập âm khí, đang không rét mà run, sau đó có một người đàn ông bổ sung dương khí xuất hiện, xua tan âm u, tuy ví dụ không quá thỏa đáng, nhưng kém không xa. Bởi vì lúc cô thấy anh liền lập tức cất bước đi về phía anh.

"Không có gì, là vừa vặn gặp được, nói mấy câu." Tô Yểu đi đến trước mặt anh ôm lấy cánh tay của anh.

Anh nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại đặt trên khuỷu tay mình, lại nhìn Lục Hàn Bạch, cũng không nói tiếng nào, mang theo Tô Yểu quay lại phòng khách.

Hôm nay là ngày quy định tụ họp mỗi tuần ở Lục gia, chỉ là vừa lúc có tân hôn của cô và anh, ăn cơm hàn huyên vài câu, không khí lạnh dần, mọi người cũng từng người trở về nhà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net