Chương 96.1: Anh có rảnh không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đường Nhân ngồi xe của mình trở về nhà Diệp Phi Linh, thật ra biệt thự Tử Viên của Lục Đông Đình rộng rãi như thế, một người ở lâu vẫn còn chút náo nhiệt, Diệp Đường Nhân nhanh di chuyển đi, cảm thấy Tô Yểu sao có thể để bọn họ thấy là mình không hiểu chuyện, cô mở miệng giữ lại, Diệp Đường Nhân lại dùng ngôn từ chính nghĩa từ chối cô: "Con không cần theo mẹ quấy rầy em gái mẹ."

Tô Yểu: "..."

Trên đường quay về, khuỷu tay của cô đáp ở trên cửa kính xe, dáng vẻ chống cằm có chút mất hồn, cô suy nghĩ như thế nào mới có thể nhanh chuẩn ngoan độc để cho Tô Hoài Sinh không có tí ti đường sống giao ra cổ phần công ty.

Cô nhớ đi nhớ lại, rơi ánh mắt vào trên người đàn ông bên cạnh.

"Lục Đông Đình, anh có rảnh không?"

Lục Đông Đình nhìn cô một cái: "Sao nào?"

"Không biết anh có thể cho em chút thời gian, giúp em gọi điện cho Tô Hoài Sinh, ân cần hỏi thăm ba vợ của anh?" Tô Yểu đem ngón cái và ngón trỏ tiếp xúc, ở giữa để lại chút khoảng cách, bày tỏ thật sự có thể không.

Lục Đông Đình sao có thể đoán không ra tâm tư của cô, tiếp tục lái xe: "Sao nào, Tô Hoài Sinh không đưa cho em cổ phần à?"

Lục Đông Đình nói trắng ra như thế, chút tâm tư nhỏ bé thăm dò của Tô Yểu cũng được bày ra ngoài ánh sáng, Tô Yểu thích ứng không nhanh, chỉ sững sờ một giây, sau đó khôi phục bình thường: "Đúng thế, cho nên muốn mời anh giúp mấy việc nhỏ."

"Tô Yểu." Anh gọi cô một tiếng.

Cô nâng mí mắt lên: "Uhm?"

"Ứng xử như thể lòng tham không đáy, không phải em cực kỳ có thể sao? Đồng ý kết hôn với em cũng không có nghĩa là anh có nghĩa vụ giúp em xử lý những cục diện rối rắm đó."

Giọng nói của anh cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng cô có thể nghe ra khinh thường và trào phúng, cô nhìn đường cong rõ ràng trên mặt anh, nói không nên lời.

Cô ngớ ra một lúc lâu, sau đó ngó mặt đi chỗ khác, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn trút xuống đường, không tiếng động tự giễu bản thân.

Lục Đông Đình nói không sai, đồng ý cô chuyện kết hôn là do trải qua thời gian dài cô làm phiền quấn quýt và cưỡng bức dụ dỗ nên mới thỏa hiệp, muốn Tô Hoài Sinh giao ra cổ phần, nói khó cũng không khó, nhưng cô không dám nháo đến vạch mặt với ông. Một khi nháo đến tòa án, nếu như danh dự của cô bị hao tổn, tin tức vì cổ phần mà kết hôn truyền ra, cô và Lục gia lại bị lâm vào một vị trí vô cùng xấu hổ, Tô Hoài Sinh càng được thêm, đến lúc đó ông ta không giấu được gièm pha, càng sẽ bởi vì đứa con dâu thối tha khiến cho Lục gia mất hết thanh danh mà khiến ông ta không xuống được...

Chỉ là cô không chịu nổi được việc Tô Hoài Sinh kéo dài như thế, nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc việc này, mới muốn để anh giúp mấy việc nhỏ, khởi điểm tạo chút áp lực, nhưng mà, quả thực là cô lòng tham không đáy thoải mái muốn kiếm tiện nghi, nếu đã kết hôn, chút việc nhỏ ấy còn đi làm phiền anh sao?

Tô Yểu quay đầu, cười ảm đạm: "Là em sai rồi, vẫn là không nên cho anh thêm phiền toái."

Sắc mặt anh trầm lạnh, ngón tay nắm lấy tay lái ẩn ẩn trở nên trắng bệch.

...

Xe trở lại Tử Viên đi vào ga ra, Lục Đông Đình xuống xe, đóng cửa xe đi thẳng vào nhà.

Tô Yểu nhìn anh đóng cửa xe quá mạnh nghĩ anh lại nổi giận rồi, cô bất đắc dĩ cười khổ, quả nhiên đoán được một người là chuyện khó, vẫn là một người đàn ông âm tình bất định.

Để anh hỗ trợ anh không chịu, không cho anh giúp, anh cũng không vừa ý.

Tô Yểu mấp máy môi, cái gì cũng chưa nói, yên lặng bắt kịp.

Gót chân cô vừa chạm vào cửa lớn, Lục Đông Đình đang đổi giày, cô thấy ở chỗ tủ để giày có một đôi giày cao gót.

Cô nghi ngờ: "giày của ai thế?"

Lục Đông Đình quay đầu lại nhìn cô, cau chặt mi: "Không phải của em sao?"

Tô Yểu nhìn chằm chằm giày lắc đầu, Lục Đông Đình xoay người liền đi vào trong, Tô Yểu khẩn trương cởi giày cao gót, đi dép lê vào bên trong, sợ là có khách đến rồi.

Cô vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy một người phụ nữ còn trẻ và một đứa bé nam ba bốn tuổi ngồi trên ghế sofa, mà Lục Đông Đình đứng trong phòng khách, đưa lưng về phía cô, cô không thấy rõ vẻ mặt anh.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Đông Đình, lúc Tô Yểu xâm nhập vào tầm mắt của cô, cô lập tức ngồi thẳng người, giống như một con mèo tùy thời chuẩn bị công kích, ánh sáng sắc lạnh.

Không khí trong phòng khách ngưng đọng đến như hít thở không thông.

Tô Yểu nghi ngờ nhìn người phụ nữ này, chẳng lẽ là người đã sinh con cho anh đến nhận ba sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net