Chương 97.1 Người nào cho phép cô ta đụng vào con của tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Anh có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy?" vành mắt Mạnh Bảo Ý không thể nhịn được nữa đỏ lên, kêu gào như bệnh tâm thần khiến cho chính cô cũng muốn phỉ nhổ bản thân, có thể do cô không khống chế được, cảm giác quen thuộc lan tràn toàn thân lần nữa, cô muốn thét chói tai, muốn phát tiết.

"Hủy hôn ước rồi anh là anh có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy! Bây giờ anh có vợ yên ở bên cạnh, tuần trăng mật sau khi kết hôn, còn em thì sao?" môi cô run rẩy chất vấn người đàn ông lãnh tình lãnh tính.

Thấy ánh mắt anh nhẹ bỗng, trong lòng sốt ruột, cô giống như con thú nhỏ bị kích thích, giơ nắm tay lên đạp hướng Lục Đông Đình.

Nhìn Mạnh Bảo Ý gầy yếu nhỏ nhắn như vậy, nhưng lúc dùng sức cũng không thể khinh thường, Tô Yểu còn chưa phục hồi lại tinh thần từ màn bất ngờ ngoài ý muốn không kịp đề phòng này, trong đầu tiêu hóa các từ ngữ 'Ba ba', 'Hôn ước', sau đó bỗng dưng nghe thấy tiếng đầu khớp xương ngón tay của Mạnh Bảo Ý va chạm vào da thịt của Lục Đông Đình.

Mạnh Bảo Ý lại giơ tay lên, Lục Đông Đình ra tay trước, Tô Yểu vô ý thức đi ra ngăn lại, kết quả Mạnh Bảo Ý hung ác trợn mắt liếc nhìn cô, một giây kế tiếp kết quả là nắm đấm kia rơi vào trên vai Tô Yểu.

Vai Tô Yểu không rắn chắc như vai Lục Đông Đình, bất luận là cái đánh cào nhỏ nào cũng không đủ để anh để ý, mà cô lại không thường vận động, không có bắp thịt bảo vệ, vừa gầy, bả vai thon nhỏ, quyền kia đánh vào trên đầu khớp xương, cô nhất thời đau đến nhăn răng, cảm giác kia giống như người ta tháo từng khớp xương tay của cô sau đó lắp lại.

Thấy Tô Yểu đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, sắc mặt Lục Đông Đình đột nhiên thâm trầm, lại cũng không nói nhảm với Mạnh Bảo Ý, trực tiếp cứng rắn kéo cô ta đi ra ngoài cửa.

Tô Yểu nhu nhu bả vai, thấy Mạnh Bảo Ý khóc nháo ầm ĩ, Lục Đông Đình còn muốn kéo cô ta đi ra bên ngoài, Tô Yểu nhíu nhíu mày.

"Ma ma..." đột nhiên truyền đến một tiếng khóc thút thít nho nhỏ, Tô Yểu sửng sốt, nhìn về phía đứa nhỏ đang chảy nước mắt ngây ngốc đứng bên cạnh ghế sa lon, cô bị tình huống trước mắt dọa sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, khuôn mặt nho nhỏ non nớt bởi vì nín khóc nức nở mà đỏ bừng lên.

Tô Yểu không đành lòng, nhìn Mạnh Bảo Ý một chút, cô ta còn đâu tâm trí mà nhớ đến đứa nhỏ.

Tô Yểu xoay người đi tới trước mặt đứa nhỏ, giật mấy tờ khăn giấy lau lau nước mắt cho nó, "Đừng khóc... "

Đứa bé kia đột nhiên ngừng khóc nức nở, lui lại về phía sau, kéo kéo bả vai, giương mắt lên vừa đề phòng vừa sợ nhìn Tô Yểu.

Tô Yểu không biết phải làm sao, ý thức phòng bị của đứa bé này có chút nặng, cô không thể làm gì khác hơn là để cho dì Thẩm tới thử xem, "Dì Thẩm, ôm đứa bé lên trên lầu trước đi."

"Dạ." ánh mắt dì Thẩm trả lời, muốn đi tới ôm đứa nhỏ, kết quả nó cũng không cho ôm, sợ sệt vịn vào thành ghế sa lon, len lén lấy tay lau nước mắt một cái.

"Bác..."

Nghe đứa nhỏ gọi bác, Tô Yểu thử tới gần nó lần nữa nói chuyện với nó, "Hay là như thế này cậu cháu sắp tới, chúng ta đi lên trên lầu đợi cậu cháu đến có được không?"

Quả nhiên thấy nó có chút thả lỏng, tự mình suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ gật đầu một cái.

Tô Yểu liền thử dò xét đưa tay xuống dưới nách của cậu bé, thấy cậu bé không có phản kháng, mới ôm nó đi lên trên lầu.

Tô Yểu ôm cậu bé tới một căn phòng khách, đóng cửa lại, thoáng chốc ngăn cách hơn phân nửa tiếng ồn ào của người phụ nữ dưới lầu.

Mới vừa thả xuống để cho cậu bé ngồi xuống ghế sa lon, cậu bé lập tức di chuyển đôi mắt đen nháy, bất an đánh giá bốn phía, sau đó cúi đầu giật giật quần của mình.

Tô Yểu không biết cách tiếp xúc với trẻ con, càng không biết nên hòa giải như thế nào, đúng lúc này dì Thẩm mang một ly sữa bơ và một đĩa bánh kem đi tới.

Tô Yểu đặt đồ ăn ở trước mặt cậu bé, thấy cậu bé nhìn thoáng qua, chăm chú nhìn, cũng không dám tự tay đi lấy, trên mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt, người khác nhìn thấy cảnh này ai cũng sẽ muốn yêu thương.

Tô Yểu ngồi ở bên cạnh cậu bé, chuyển một ly sữa bơ cho cậu bé, muốn nói chuyện phiếm phân tán lực chú ý của cậu bé, "Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì a?"

Cậu bé thận trọng đưa tay tiếp nhận ly sữa, uống một ngụm, ngập ngừng nói: "Mạnh Tẩy Nghiên, tẩy trong trời xanh không mây, nghiên trong giấy bút nghiên mực."

Có ăn, lực chú ý không còn đặt ở trên người khác khiến cậu bé không còn hoảng sợ nữa, cậu bé dần dần trầm tĩnh lại, cái miệng nhỏ ăn bánh kem.

Tô Yểu dùng giấy lau sạch mồ hôi trên mặt cậu bé, "Ai đặt tên cho cháu?"

"Ông ngoại cháu!"

Tô Yểu tỉ mỉ quan sát ngũ quan của Mạnh Tẩy Nghiên, có chút tương tự Mạnh Bảo Ý, mặc dù không biết nó có phải con trai của Lục Đông Đình hay không, thế nhưng quả thực cô không thấy bóng dáng của Lục Đông Đinh trên mặt cậu bé.

Mà Mạnh Bảo Ý vừa mới nói đến 'Hôn ước', cô nhớ tới Cố Liên Y từng nói qua, ba bốn năm trước Lục Đông Đình từng có một người bạn gái, cũng đã đính hôn, sau đó lại hủy bỏ. Chẳng lẽ, chính là vị Mạnh Bảo Ý ở phía dưới kia?

----

Mà Mạnh Bảo Ý ở dưới lầu suýt chút nữa bị Lục Đông Đình ném ra khỏi biệt thự, vừa quay đầu phát hiện không thấy con trai mình đâu, cũng không biết nó chạy tới nơi nào, đột nhiên tránh thoát khỏi Lục Đông Đình, "Con tôi đâu!"

Đúng lúc dì Thẩm vừa mang đồ ăn từ trên lầu đi xuống, "Cậu bé sợ quá khóc lên, thiếu phu nhân dẫn cậu ý lên lầu rồi."

Mạnh Bảo Ý vừa nghe, lau nước mắt một cái, nghiêm khắc trừng mắt về phía Lục Đông Đình, "Người nào cho phép cô ta đụng vào con của tôi?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net