Chương 97.2 Nguyên nhân là cái gì chính cô rõ ràng,...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 97.2 Nguyên nhân là cái gì chính cô rõ ràng, tôi không có hứng thú làm cha!

Mạnh Bảo Ý vừa nghe, lau nước mắt một cái, nghiêm khắc trừng mắt về phía Lục Đông Đình, "Người nào cho phép cô ta đụng vào con của tôi?"

Lục Đông Đình, "Người nào cho phép cô đụng vào cô ấy?"

Mạnh Bảo Ý vừa khóc vừa cười gật đầu, "Lục Đông Đình anh như vậy mới tốt chứ, bảo vệ chặt chẽ như thế?" Cô ta chỉ vào bản thân, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, tiếng nói sa sút, "Khi đó anh có bảo vệ tôi như thế sao? Vô tình vô nghĩa hủy hôn ước với tôi, anh có cảm thấy lương tâm bất an hay không?"

Lục Đông Đình hờ hững nhìn cô một cái, "Nguyên nhân là cái gì chính cô rõ ràng, tôi không có hứng thú làm cha."

"Đó là con trai của anh!" Mạnh Bảo Ý gấp đến độ giậm chân.

Lục Đông Đình không để ý đến cô ta nữa, nói với cô ta một tiếng, "Ngồi ở đây chờ anh cô."

"Anh lòng lang dạ sói!" Mạnh Bảo Ý mặc một chiếc áo mỏng, thân thể run run, ngũ quan vốn xinh đẹp trở nên tèm nhem vì khóc, tóc quăn xõa xộc xệch.

Lục Đông Đình ngồi ở trên ghế sa lon nhìn chằm chằm coi chừng cô ta, Mạnh Bảo Ý huyên náo đến sức cùng lực kiệt, khóc nức nở hai tiếng, thống khổ đưa ngón tay vào trong tóc, chậm rãi ngồi xổm xuống dưới đất nức nở.

----

Mạnh Tẩy Nghiên chưa kịp ngủ trưa thì bị Mạnh Bảo Ý ôm lên máy bay ngồi hai tiếng bay từ thành phố B qua đây, ăn xong bánh và sữa, dùng ngón tay nắn vuốt mí mắt mấy cái rồi ngủ mất, Tô Yểu ôm cậu bé lên giường.

Cũng không lâu lắm, liền mơ hồ nghe dưới lầu có âm thanh mở đóng cửa, sau đó nghe thấy Mạnh Bảo Ý khóc gọi: "Anh hai!"

Tô Yểu ôm lấy Mạnh Tẩy Nghiên đi ra ngoài, đi tới hành lang, lúc từ trên lầu nhìn xuống dưới phòng khách, lọt vào trong tầm mắt là một thân ảnh mặc quân trang, Tô Yểu cảm thấy quen thuộc, giống như là trong nháy mắt phản ứng kịp --

Mạnh Diễn Chi, Mạnh Bảo Ý...

Cô đã nói, tại sao lại nhìn thấy Mạnh Diễn Chi trong hôn lễ, sau khi tỉnh rượu suy nghĩ một lúc, cảm thấy Mạnh Diễn Chi là quân nhân, có thể là bởi vì có quan biết với nhà họ Diệp nên mới tới tham gia hôn lễ, lại không nghĩ rằng còn có một mối liên hệ như vậy.

Tất cả đương sự đều có mặt ở trước mặt cô, chỉ có thể nói thế giới này thật đúng là tròn, trong lòng Tô yểu chợt có cảm giác khó chịu, ngay từ đầu khi Mạnh Diễn Chi giúp cô, chắc cũng không nghĩ tới cô sẽ gả cho người đàn ông mà suýt nữa đã trở thành em rể của anh?

Cô biết trong lòng mọi người đều sẽ thiên vị, chứng kiến hình dạng này của em gái, trong lòng Mạnh Diễn Chi ước đoán cũng sẽ chán ghét cô... Mà tối hôm qua cô vẫn còn giảng truyện tiếu lâm ầm ĩ trước mặt người ta.

Lúc này, cậu bé yếu ớt tỉnh lại dựa vào đầu vai của cô, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông dưới lầu, mệt mỏi lên tiếng gọi: "Cậu... "

Mạnh Diễn Chi nghe tiếng nhìn lại, vẻ mặt rất bình thản, thậm chí ngay cả chân mày đều không hề nhíu một lần, gật đầu hướng Tô Yểu xem như là chào hỏi.

Mà Tô Yểu kéo ra cái cười gượng gạo, ôm Mạnh Tẩy Nghiên xuống lầu, Mạnh Diễn Chi đi tới cầu thang đón nhận cậu bé, giọng nói vẫn khiêm tốn trước sau như một, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, "Làm phiền cô rồi!"

Tô Yểu lại không thế nào cười được, nhìn anh một cái, "Không có việc gì."

Mạnh Tẩy Nghiên sau khi bị Mạnh Diễn Chi ôm qua, thì ôm lấy bờ vai của anh tiếp tục đã ngủ.

Lúc Mạnh Diễn Chi tới, Mạnh Bảo Ý đã sớm khóc mệt, đứng ở một bên cúi thấp đầu, lúc này thấy Mạnh Tẩy Nghiên, đi tới đưa tay định ôm con, Mạnh Diễn Chi không để lại dấu vết tách ra, không có đưa con cho cô.

Mạnh Bảo Ý mấp máy môi, lại muốn khóc lên, nhưng lại vẫn thuận theo buông thõng tay xuống.

Mạnh Diễn Chi theo phép lịch sự nói xin lỗi với Lục Đông Đình, "Ý ý em ấy quá nháo loạn, cho hai người phiền toái, xin lỗi."

Lục Đông Đình và Tô yểu cũng còn không có lên tiếng, Mạnh Bảo Ý cứng đầu cứng cổ phản bác, "Em làm sao mà hồ nháo! EM chỉ là mang con em đến tìm..."

"Em im miệng!" Hiếm thấy có khi sắc mặt Mạnh Diễn Chi giận tái, cứng rắn lớn tiếng quát người em gái không ngại làm lớn chuyện này, nước mắt Mạnh Bảo Ý thẳng rơi, ủy khuất không dám lên tiếng nữa.

"Tạm biệt!" Mạnh Diễn Chi nói xong với Lục Đông Đình, trên tay ôm đứa nhỏ rời đi, lúc đi qua bên người Mạnh Bảo Ý, trầm trầm nói: "Đuổi kịp."

Mạnh Diễn Chi để cho Mạnh Bảo Ý ngồi ở đằng sau, sau đó đưa cho cô ôm đứa nhỏ, sau đó ngồi vào chỗ điều khiển, lái xe rời đi.

Đêm đã khuya, xe cộ trên đường rất ít đền đường thì mờ nhạt, có gió đêm thổi qua, tạo nên một loại không khí an tĩnh trống trải, bên trong buồng xe mờ tối, bởi vì tia sáng đèn đường lúc sáng lúc tối, sau đó không lâu ghế sau truyền đến tiếng khóc khẽ.

Mạnh Diễn Chi cau mày nhìn trong kính chiếu hậu, Mạnh Bảo Ý đang ôm con, dùng tay nhẹ nhàng vuốt cái trán của Mạnh Tẩy Nghiên, thấy không rõ nét mặt của cô, chỉ nghe thấy giọng nói thút thít nhỏ bé của cô: "Bảo bảo xin lỗi, xin lỗi..."

Mạnh Diễn Chi biết tình huống của Mạnh Bảo Ý, cũng chưa từng nói nặng lời với cô, thấy vậy tuy là yêu thương cô, nhưng có mấy lời vẫn là không thể không nói: "Ý Ý, đã nói với em mấy lần không nên trở lại tìm Lục Đông Đình rồi, trước đây nhà họ Lục không công bố bản xét nghiêm DNA ra ngoài, đó là lưu lại cho nhà họ Mạnh chúng ta một con đường, chúng ta không muốn dây dưa ở nơi này được không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net