Chương 98.2: Lục Đông Đình giật giật yết hầu, nâng cằm của cô hôn lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Mạnh Diễn Chi mang Mạnh Bảo Ý rời đi, cái biệt thự lớn như vậy rốt cuộc khôi phục an tĩnh, phảng phất như vừa nãy không có trận ồn ào khôi hài nào xảy ra.

Tô Yểu trở về phòng tắm, Lục Đông Đình thì đến thư phòng xử lý công việc, lúc trở về phòng ngủ, Tô Yểu đã nằm ở trên giường ngủ, nhiệt độ điều hòa mở có chút thấp, cô đắp chăn cả người, chỉ chừa ra nửa gương mặt đặt ở trên chiếc gối mềm mại, ánh sáng của đèn tường màu vàng chiếu rọi lên người của cô, nhu hòa mà yên tĩnh.

Lục Đông Đình đứng ở cạnh cửa ngừng một chút, dường như còn có chút không quá thích ứng đột nhiên có thêm một người phụ nữ ở trong phòng, vào phòng đóng cửa lại, bật nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, sau đó nhéo nhéo lông mày đi tới phòng thay quần áo, khóe mắt liếc qua mọi góc tường trong phòng, bàn trang điểm được Diệp Đường Nhân bài trí ở kia, đã bày đầy đồ trang điểm các loại dưỡng da và một số đồ lặt vặt, mi tâm của anh nhíu chặt một chút.

Đi vào phòng thay quần áo, trong một phòng thay quần áo lớn như vậy, hầu như toàn là bộ vét series màu trắng đen, bên phải có một hàng giá quần áo mới tinh sạch sẽ, thuộc về phụ nữ, mi tâm Lục Đông Đình nhíu chặt hơn chút nữa.

Có nhiều quần áo hơn, mọi thứ đột ngột, phòng thay quần áo vốn toàn là màu sắc nguội lạnh tẻ nhạt của đàn ông, tự nhiên xuất hiện màu sắc đồ đạc của một người khác, giống như là hôn nhân, giữa nam nữ nhận sự hỗ trợ chia sẻ lẫn nhau từ đối phương.

Lục Đông Đình cầm lên một bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày vào phòng tắm, trên giá rửa mặt, trừ đồ dùng vệ sinh và dụng cụ rửa mặt của đàn ông, có thêm vài cái chai lọ cùng với kem đánh răng, bàn chải đánh răng, còn có một chiếc khăn mặt màu vàng nhạt đặt song song với chiếc khăn của anh.

Lục Đông Đình tắm xong đi ra nằm vào nửa giường còn lại, Tô Yểu cảm giác có tiếng động, tỉnh lại, vô ý thức quay đầu liếc mắt nhìn về bên cạnh, mắt nhập nhèm buồn ngủ còn không biết là người nào phát ra tiếng động từ đâu, mờ mịt nhìn anh vài giây, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nhắm mắt lại.

Sau một lát, Tô Yểu mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh trầm thấp hỏi: "Chuyện tối nay, em không có gì muốn hỏi sao?"

"Cái gì?" Tô Yểu lầu bầu một câu, đầu óc dần dần thanh tỉnh lại.

Chuyện tối nay? Ah, Mạnh Bảo Ý và đứa 'Con trai' kia.

"Anh muốn em hỏi cái gì?" Tô Yểu nhắm mắt lại nói, vẻ mặt rất lạnh nhạt, do đang nhắm mắt, nên cũng không biết ánh mắt như thế nào.

Nhận thấy được hô hấp của người bên cạnh rất chậm nhưng tăng thêm chút, Tô Yểu chậm rãi mở mắt ra, chống lại con ngươi sâu thẳm của anh, lông mi sắc bén cất giấu sự uy nghiêm khiến người ta không thể coi thường, Tô Yểu bỗng nhiên biết anh có ý tứ gì, hắng giọng một cái có lệ hỏi một câu, "Con trai của Mạnh Bảo Ý là con của anh sao?"

"Không phải. "

"Ah." Tô Yểu đáp xong một cái lại nhắm hai mắt lại, nhưng cảm thấy trả lời như vậy dường như quá qua loa, Lục Đông Đình không thích người khác có lệ với anh, từ chuyện làm tô mì có lệ cho anh lần trước là có thể nhìn ra.

Vì vậy cô lại mở đôi mắt buồn ngủ ra một lần nữa, thấy mắt anh mang lãnh ý nhìn chính mình, ánh mắt rất trầm, Tô Yểu cười một cái, nhẹ nhàng bổ sung, "Vậy là tốt rồi."

Giường rất lớn, khoảng cách giữa hai người rất rộng, thấy vẻ mặt Lục Đông Đình không có hòa hoãn, Tô Yểu rũ mắt suy nghĩ một chút, mím mím môi, chủ động di chuyển tới gần anh, đặt đầu tại cổ của anh.

Buổi tối lúc ngủ Lục Đông Đình theo thói quen chỉ mặc quần lót, cho nên Tô Yểu vừa khẽ động, liền đụng phải làn da ẩm ướt vừa mới tắm xong của anh, bắp thịt rắn chắc cứng rắn không mềm mại giống như thân thể phụ nữ, tràn ngập khí tức mạnh mẽ của phái mạnh, kèm theo một loại cho người ta cảm giác an toàn.

Tô Yểu không cẩn thận đụng tới anh, theo bản năng rụt tay một cái, có chút căng thẳng.

Tối hôm qua mới giằng co qua lại một đêm, sáng nay chỉ ngủ hai ba tiếng, sau đó dọn nhà rồi chạy đi làm giấy tờ khắp nơi với luật sư, sớm đã buồn ngủ không chịu nổi. Kích thích nhiều hơn nữa, cũng không chống nổi cơn buồn ngủ của cô, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ mất.

Lục Đông Đình vốn cũng định đi ngủ, đột nhiên có một tay khoác lên hàng rào rắn chắc trên bụng của anh, anh lập tức tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yểu, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, là trạng thái của ngủ say, lông mày nhíu lại.

Nương theo ánh đèn ngủ, Lục Đông Đình nhìn chằm chằm gương mặt này một lát, đột nhiên mặt cô nhăn lại di chuyển một chút, ngón tay đặt trên bụng anh bắt đầu run rẩy, một cảm giác tê dại từ các ngón tay của cô va chạm chạy vào các khớp xương của anh.

Lục Đông Đình giật giật yết hầu, nâng cằm của cô hôn lên, cạy ra môi của cô, vồ lấy lưỡi của cô, trong lúc ngủ mơ Tô Yểu nhận thấy được không thích hợp, hô hấp cũng không suôn sẻ, trong lúc ngủ 'Ngô ngô' hai tiếng, đầu lưỡi theo bản năng hùa theo một cái, ai biết bị anh càng sâu càng dùng sức khuấy đảo khoang miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net