CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thống giữa hai người họ.

Lông mày Tế Tuyết nhíu chặt lại, nàng không thể chỉ đơn giản tin tưởng Trương Bắc Nhạn. Là thật hay giả cần phải điều tra cho rõ. Về phần tìm Trầm Quân nàng cứ đáp ứng cô ta cũng không sao.

Ánh mắt sắc bén của nàng không buông tha bất kì biểu tình nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt Trương Bắc Nhạn.

- Trẫm sẽ giúp ngươi tìm Trầm Quân... nhưng tốt nhất những lời ngươi nói nên là thật. Trẫm không phải Tiêu Phàm, nếu ngươi dám lừa trẫm thì sẽ không chỉ mất một cánh tay đâu!

- Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng!

Tạ ơn lúc này vẫn còn sớm quá, nàng chỉ nói sẽ tìm hắn chứ không nói sẽ để hắn còn sống mà gặp cô ta.

Sau khi Trương Bắc Nhạn rời đi Tế Tuyết ngay lập tức cho người đi xác thực mọi chuyện.

Phải mất hai tuần sau mới có tin tức. Hồng huyết thuỷ quả thực là xuất phát từ Long dạ phá của hoàng thất Thương quốc, tất cả các vị hoàng tử đều được học loại kiếm pháp này. Những người có thể vượt qua thức thứ mười tám mới đủ tư cách để kế vị ngai vàng. Đây cũng là một trong những biện pháp mà hoàng tộc kiểm tra dòng máu thuần khiết của hoàng đế tương lai.

Thương quốc tôn thờ nhất là màu đỏ, màu sắc tượng trưng của Thái Dương Thần Nữ. Màu mắt đỏ khi đạt tới cực hạn của Hồng huyết thuỷ chính là bằng chứng cho sự xứng đáng của hoàng tử, chỉ có ai mang trong mình huyết thống hoàng thất mới có thể có màu mắt cao quý ấy.

Nghe nói trên tường thành mà nàng gặp nạn... mắt Tiêu Phàm đã đổi thành màu đỏ.

Giả như những lời Trương Bắc Nhạn nói là thật thì vì sao Trầm Quân lại lừa nàng. Mục đích thật sự của hắn là gì?

Sự việc đột nhiên phát sinh này làm đầu óc nàng vô cùng rối rắm. Nếu Tiêu Phàm không phải là con của phụ hoàng hay Tây Lăng vương thì hắn cũng không mang huyết thống hoàng thất Diệm quốc. Hắn...

Cả người nàng chợt sững lại.

Trầm Quân đúng là con cáo già đã sống cả trăm năm, hắn rõ ràng đã bày mưu tính kế khiến nàng lọt bẫy. Trước đây hắn qua lại với Tiêu Ngọc Anh để bà ta hoài thai Tiêu Phàm chắc chắn không đơn thuần vì tình cảm. Có lẽ khi ấy hắn đã định sẽ gây bất hoà giữa Tây Lăng vương và phụ hoàng của nàng, hai người họ trai cò đánh nhau, hắn ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Trường hợp Tây Lăng vương tạo phản thành công thì hắn chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ những đứa con sau này của Tây Lăng vương, thế tử Tế Duyệt sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi.

Những năm trước hắn để Tiêu Phàm tiếp cận nàng, mục đích sâu xa không phải vì bản đồ thành Bất tử, cái hắn muốn chính là tâm của nàng. Hắn đã sớm tính toán tất cả, Tiêu Phàm là con trai hắn, là huyết mạch của hoàng thất Thương quốc. Nếu nàng yêu Tiêu Phàm thì thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của người nước Thương.

Từ trước tới giờ nàng cứ cho là mình thông minh, không ngờ bản thân nàng cũng chỉ là một con cờ để người ta bài bố. Trầm Quân quả là liệu việc như thần, nàng sắp chết rồi, còn thay hắn tiêu diệt tất cả những người có thể gây trở ngại của Tế gia, các vị hoàng huynh của nàng, An Hoà Hầu, Bình Tây đại nguyên soái... Ngai vàng này nàng đã định sẵn sẽ nhường lại cho Tiêu Phàm, kế hoạch của Trầm Quân đúng là diễn tiến vô cùng thuận lợi.

Nàng thật ngu xuẩn, đã dẫn sói vào nhà!

Lời tiên tri khi nàng ra đời không hề sai, nàng quả thực là yêu nghiệt khiến Tế gia mất nước, sự ra đời của nàng cũng chính là báo hiệu cho ngày tàn của Tế gia.

Tại sao, tại sao tới bây giờ nàng mới biết chuyện này? Đã quá muộn rồi, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Nàng và hắn không phải huynh muội ruột thịt thì thế nào đây? Nàng chẳng còn mấy ngày trên thế gian này nữa, mà hắn... lại đã yêu người khác, thậm chí còn sắp có con.

Tiêu Phàm...liệu có biết hắn chính là con trai của Trầm Quân không?

Nàng lắc đầu xua tan ý nghĩ đó. Hắn không thể biết được, hắn chắc cũng bị Trầm Quân lừa dối, Trầm Quân chẳng qua chỉ coi hắn là một con cờ.

Trong đầu nàng đột nhiên vang lên một giọng nói ... "nếu hắn biết sự thật thì sao, có khi nào hắn đang lợi dụng ngươi không? Hắn yêu ngươi sâu nặng thì vì sao chỉ trong vài tháng đã thay lòng đổi dạ, cùng Phương Quân Di chung đụng?"

Cả người nàng khẽ run lên. Máu trong cơ thể hình như đều đông lại, lạnh vô cùng.

Trước đây hắn đã từng khẳng định với nàng hắn không phải là con của phụ hoàng, làm sao hắn dám chắc như vậy được, trừ khi...

Không đâu, nàng suy nghĩ lung tung rồi! Tiêu Phàm yêu nàng, hắn đã yêu nàng mười bốn năm, sao hắn có thể lừa nàng được.

Lúc nàng cô đơn mất phương hướng, lúc nàng gặp nguy hiểm, lúc nàng đau khổ... hắn luôn xuất hiện bên cạnh nàng. Nàng tham luyến sự ấm áp của hắn, quen với những lời đùa cợt của hắn, bản thân nàng trở nên yếu đuối vì sự che chở của hắn, dần dần không thể không có hắn.

Nếu tất cả chỉ là một âm mưu, nếu những ngày tháng khiến nàng khắc cốt ghi tâm kia chỉ là lừa dối...thì những việc nàng làm đến cùng còn ý nghĩa gì? Đừng nói với nàng rằng tình cảm bao nhiêu năm qua chỉ là hư ảo. Nếu hắn thật sự chưa từng yêu nàng mà chỉ muốn lợi dụng nàng... nàng thật sự sẽ điên mất!

Sự nghi ngờ giống như một cái bóng u ám bao phủ lấy Tế Tuyết. Nàng thẫn thờ ngồi trên ghế suốt cả đêm, sáng hôm sau thiết triều cũng ở trong trạng thái mơ hồ, các quan viên nói gì đều không nghe lọt một chữ.

Nàng muốn gặp hắn!

Suốt mấy tháng qua đây là lần đầu tiên suy nghĩ đó mãnh liệt đến như vậy. Cho dù bọn họ bây giờ đã không còn đường lui, không thể quay lại bên nhau như trước nữa thì nàng vẫn phải hỏi hắn. Người khác nói gì đều không quan trọng, chỉ cần hắn nói hắn đã từng yêu nàng, chỉ cần những ngày tháng đã qua kia không phải là giả dối, không phải nàng một mình ảo tưởng... thì ít nhất nàng cũng có thể mang theo hồi ức tốt đẹp của bọn họ mà rời đi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net