Chap 10: Đêm uống rượu và sự xuất hiện của Otto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trận đấu kết với kết quả đương nhiên. Tôi thắng áp đảo với 3/0. Tôi ung dung đi ra khỏi sân đấu trong khi khán đài có đầy tiếng khóc, chửi rủa

- Trả tiền đây! Trả tiền cho tao!!!!

- Tiền của tao!!!!!

Sao mà nghe bọn nó nói sao mà thấy xao xuyến thế. Có vẻ lũ này còn non lắm. Chắc sau này bọn nó không dám chơi ngu nữa đâu nhể? :))

- Cá độ vui vẻ lành mạnh nha!! [Kazuto]

Tôi đưa ra 1 câu nói mang đầy tính khịa và đi phòng chờ.

- Ngươi rất là mạnh đấy! Tiền thắng chắc sẽ nhiều đấy nhỉ? [Kiana]

Tôi ước tôi có thể chụp cái khuôn mặt này của Kiana. Nó như kiểu đang tính làm gì thì ae cũng hiểu rồi :))))

- Không được. Kiana! Đó là tiền Kazuto-kun đã thắng được mà.

- Nhưng..... [Kiana]

- Thôi được rồi. Tối nay mở tiệc ăn linh đình nào! Tôi đãi. [Kazuto]

Đúng vậy. Tôi đãi. Phải ga lăng lên nếu muốn có quan hệ tốt với bọn họ.

- Thắng rồi à? Vậy thì lời hứa.... [Himeko]

- Đương nhiên. Em hứa được làm được. [Kazuto]

Trông Himeko lúc này nở 1 khuôn mặt như kiểu mong đợi 1 thứ gì đó.

À quên! Ga lăng mà. Mình phải mời thì ra dáng ga lăng chứ. Tôi hướng đến Himeko, cúi đầu xuống và đưa tay ra:

- Hãy cho phép tôi được mời quý cô xinh đẹp này đi uống 1 ly. [Kazuto]

Uôi! Trông tôi hơi lươn lẹo "1 tý" mà cũng nói ra được câu nghe ngầu phết nhờ. Himeko nghe xong đỏ mặt rồi. Cô ấy đặt tay của cô ấy lên:

- Ara! Vậy thì được. Tối nay gặp ở Monkey nhé. Cậu hãy đón ta đi. [Himeko] 

- Đó là vinh dự của tôi. [Kazuto]

Himeko bỏ tay ra và đi ra khỏi phòng với 1 khuôn mặt đỏ bừng.

- KAZUTO-KUN NO BAKA!!!!! [Mei]

- ?!?!?!? [Kazuto]

 Nghe chưa xong đã bị Mei cho 1 bạt tai bay vào tường. Ủa cái gì vậy? Và tại sao nhìn mặt Mei đỏ thế.

Chắc mình không nên tìm hiểu đâu. Từ giờ phải cẩn thận không chọc giận họ đi. :<<

=====Buổi đêm=====

Sau khi ăn 1 bữa no nê với Bộ 3 và những người đi thắng vụ cá cược. Tôi hỏi Zea:

- Zea! Liệu skill <Kẻ tái tạo> của ta có thể tạo ra 1 chiếc xe được không?

- Hoàn toàn được. Thưa ngài. Nhưng vì vật thể ngài tạo khá lớn nên sẽ tốn nhiều năng lượng hơn. [Zea]

Vậy thì được. Mình cũng không thể đi bộ đón người đẹp được. Quê vờ lờ :))

- Tôi đưa tay và bắt đầu hình thành cái xe. (mẫu xe đây nha. là mẫu Ferrari SF90 Stradale)

Sau khoảng 5 phút tôi đã đến chỗ của Himeko.

- Vậy là cậu đã đến. [Himeko]

Trông Himeko lúc này ăn mặc rất lộng lẫy. Khiến tôi không nói lên lời.

- Nhưng tại sao là Đồng phục học viện? [Himeko]

À..... Ukm...... Thì...... Mình mới isekai tới thế giới này được 2 ngày mà.

- uhhhhhhh! Vì đây là bộ duy nhất mà em có @@

- Vậy à? Thế thì mai tôi sẽ dẫn cậu đi mua đồ mới. [Himeko]

Đây là 1 lời mời đi hẹn hò sao? Vui đấy nhưng khá xấu hổ.

=====Sau 1 lúc=====

- Đến nơi rồi. [Kazuto]

Tôi dừng lại trước 1 quán bar trông có vẻ đắt đỏ vãi chưởng ra. 

- Cô Himeko hôm nay lại dụ ai đi thế này? [Nhân viên của quán]

Tôi không ngạc nhiên đâu. "Thề". :<<

Tôi đặt tay lên xe và chiếc xe biến mất.

- Cậu ta không tầm thường như những tên khác đâu. [Himeko]

Cô ấy nói vẻ rất tự hào. Mà khoan đã. "Những tên khác" :<<

2 người bọn tôi ngồi vào bàn thì có 1 người tóc vàng đến hỏi

- Chào Himeko. Hôm nay trông cô có vẻ vui vậy?

- Chào giáo chủ Otto. Tôi được mời. [Himeko]

- Bởi chàng trai này ư. [Otto]

Khi tôi nghe cái tên Otto. Tay tôi nắm chặt như kiểu muốn giết chết ông ta vậy. Đây chính là kẻ đã khiến Kiana và Mei hoá thành Herrscher. Và cũng đã khiến Himeko phải chết.

Nhưng mình phải bình tĩnh. Mình đã ở đây để thay đổi dòng thời gian. Giết ông ta lúc này sẽ gây ra khá nhiều rắc rồi và cũng sẽ không đảm bảo dòng thời gian sẽ được thay đổi.

- Chào ngài giáo chủ! Tôi là Kazuto. 1 Học viên ở trường St.Freya

- Cậu có khả năng thú vị phết nhỉ? Có thể cho tôi biết cách để sở hữu có được không? [Otto]

Biết ngay mà. Lão ta đã để ý tới <Kẻ tái tạo> của mình rồi. Phải từ chối mới được.

- Xin lỗi ngài. Khả năng này ông nội này đã truyền cho tôi. Ông ấy bảo tôi không được để lộ bí kíp ra ngoài. [Kazuto]

- Vậy cậu tôn trọng ông nội cậu hơn là giáo chủ sao? [Otto]

- Khi ở bên ngoài thì ai cũng là người thường thôi [Kazuto]

- Thế nếu tôi cho 1 đội quân bắt cậu đi thì sao? [Otto]

Tôi nghe xong đưa mặt nghiêm túc:

- Ngài tính làm gì cơ. [Kazuto]

Tôi toả ra 1 luồng sát khí. Khiến mọi người trong quán cảm thấy khó thở.

- Kazuto! Bình tĩnh lại. [Himeko]

Himeko chạm tay vào vai tôi trấn tĩnh tôi lại. Cuối cùng tôi cũng lấy được bình tĩnh.

Tôi bình tĩnh nói:

- <Kẻ tái tạo> [Kazuto]

- Skill này cho phép tôi tạo ra mọi loại vũ khí tồn tại trên thế giới này. [Kazuto]

Tôi triệu hồi ra khẩu Khoá Hư Vô và chĩa thẳng vào mặt ông ta.

- Nếu ngài nghĩ 1 đội quân có thể thắng được tôi với khả năng tạo ra chìa khoá thần thì ngài cứ việc thử. Tôi không ngán đâu. [Kazuto]

Mặt ông ta tái mét rồi. Sự lo sợ đang được hiện rõ trên mặt ông ta.

- Xem ra ta không thể gây sự với cậu được rồi. [Otto]

- Bây giờ tôi chỉ đag là học viên. Cấp trên như ngài cứ tuỳ ý ra lệnh. [Kazuto]

Tôi hạ súng xuống và ngồi xuống bàn gọi rượu.

- Cậu rốt cuộc là ai vậy? [Himeko]

- Chủ quán! cho chai Chateau Margaux! [Kazuto]

- Ngài muốn uống không? Giáo chủ? Tôi đãi. [Kazuto]

- Được không vậy? Cô Himeko không phiền chứ? [Otto]

- Không sao đâu! Thưa giáo chủ. [Himeko]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net