Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hoắc Đông Thần nhìn chiếc điện thoại bị mất tín hiệu của mình, trong lòng tệ không thể tả.

   Kẻ nào dám chọc giận cô chính là đắc tội với hắn, dù là em gái cũng đừng mong yên ổn!

   Hoắc Đông Thần chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, chưa đến 15 phút sau, toàn bộ những chuyện đã xảy ra tối hôm nay hắn đều đã biết.

   Hiện tại hắn thực sự rất muốn bóp chết Lan Nhược Tâm. Còn em của hắn? Đời này cũng đừng mong ỷ giàu có mà ngông cuồng ngạo mạn! Từ nay về sau nó sẽ không hưởng được một xu nào từ hắn!

   Còn nữa, lúc cô gặp khó khăn, người bên cạnh cô lại không phải là hắn mà là cái tên bạn thân Phó Dĩnh kia! Càng nghĩ, tâm trạng hắn liền xấu đi, hắn biết rõ cảm giác này là gì! Hắn đang ghen! 

   Hắn ghen, tại sao hắn lại không bảo vệ cô cho tốt?

   Hoắc Đông Thần trầm mặc, sau đó lại gọi cho Trịnh Thiên Dương:

   "Trịnh Thiên Dương! Cậu đi giải quyết chuyện của em họ Y Hân cho tôi!"

   Trịnh Thiên Dương vốn đang trong phòng bao ngồi với mấy cô nàng xinh đẹp, nghe được giọng nói như tử thần của Hoắc Đông Thần, Trịnh Thiên Dương lập tức bay hết cảm giác vui vẻ cùng người đẹp, uể oải phất tay ra hiệu cho họ đi hết.

   Thiệt tình, đúng ra Hoắc Đông Thần phải tên là Hoắc Tử Thần mới đúng!

   "Cậu nói rõ ràng chút xem! Em họ của Phỉ Y Hân là ai chứ?"

   "Đó là chuyện của cậu, hết ngày mai mà không có báo cáo về việc này thì cậu đến bắc cực nghiên cứu cực quang đi!" 

   'bíp bíp bíp'

   Trịnh Thiên Dương lúc này thật muốn chửi thề!

   Ngày mai phải xong trong khi hắn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, hắn còn không biết Phỉ Y Hân có em họ nữa đấy!

   Đi bắc cực nghiên cứu cực quang? Tên khốn này có nhớ là bạn thân hắn cực kỳ sợ lạnh hay không???

   Thật chó má!

 ----------------------

    Sau khi gọi cho Trịnh Thiên Dương xong, Hoắc Đông Thần lại phân phó người đưa Hoắc Tiểu Đồng về nước ngay trong đêm. Còn về Lan Nhược Tâm, người của hắn sẽ vứt cô ta ngoài lề đường, còn dặn dò bọn họ tìm cách để cô ta xấu mặt nhất có thể.

   Thuộc hạ của kẻ phúc hắc, đương nhiên cũng phúc hắc không ai bằng, Hoắc tổng phân phó điều tra thì bọn họ cũng tìm ra không ít tư liệu xấu xa về cô gái này. Từ trên xuống dưới chỗ nào cũng sửa, lòng dạ không thua loài rắn rết, thật đáng bị trừng phạt.

   Họ vứt Lan Nhược Tâm ở quảng trường thành phố, đương nhiên để đến sáng mới cho cô ta phơi bày, còn cởi hết đồ cô ta ra, chỉ chừa độc nhất đồ lót, mà là dạng đồ lót.. không cần mặc cũng được.

   Bọn họ nhìn mà không nhịn được cười, bởi vì mũi của cô ta bị méo xệch một bên, nhìn chẳng khác gì mấy mụ phù thủy cả!

   Người của Hoắc Đông Thần bỏ thuốc mê cho cô ta, đến khi sáng ra tỉnh lại liền bị những ánh mắt xa lạ cay nghiệt chiếu thẳng.

   Bọn họ vừa cười vừa chỉ trỏ, Lan Nhược Tâm gấp gáp nhìn lại mình, bản thân cư nhiên không có mặc quần áo đàng hoàng, trên người con ghi chữ 'Dâm phụ' bằng sơn đỏ vô cùng bắt mắt!

    "Trời ơi!"

   Cô ta muốn che người mình lại cũng không thể, xung quanh chẳng có lấy một mảnh vải nào, người bu vào xem đông nghẹt, cô ta căn bản không thể chạy thoát. Có người còn liên tục chụp hình quay phim, không một ai giúp đỡ cô ta, ai cũng muốn bôi nhọ cô ta!

   Cô ta sợ hãi ngất đi, thân thể dù có bị làm gì hay đưa đến nơi đâu cũng không thể biết...

   ----------------------

    "Tiểu Hân, hôm nay em không đi làm sao?"

   Hoắc Đông Thần cất giọng dịu dàng, còn có chút sốt ruột không thể tả. Hắn hôm qua không về nhà, bị chuyện của cô làm cho nôn nóng, liền ở lại công ty, chờ sáng ra sẽ dỗ dành cô một chút. 

   Người bị hại là em gái cô, cô đương nhiên sẽ rất tức giận, hắn phải xoa dịu cô một chút, muốn cô tán dương hành động trừng phạt bọn người kia, vậy mà đã trễ lắm rồi vẫn không thấy cô xuất hiện!

   Phỉ Y Hân nghe giọng hắn cũng không có cảm xúc gì, trả lời qua loa một tiếng:

   "Ừ! Hôm nay tôi nghỉ!"

   "Anh đã giải quyết tốt bọn kia rồi, là lỗi của anh."

    Phỉ Y Hân nghe hắn nói mà cả người chấn động, tại sao? Hắn của ngày trước đâu rồi, tại sao lại dịu dàng như vậy?

   Cô không ngốc, hiện tại nếu xâu chuỗi lại sự việc thì... Trời ơi!

   Cô không tin! Cô không tin một kẻ như hắn lại... Đặt tình cảm cho cô!

   Hắn quá cao ngạo, quá lạnh lùng, nhưng khi đứng trước cô hắn lại hoàn toàn thay đổi, hắn bá đạo, hắn chiếm lĩnh, hắn...

   Cô... không muốn thừa nhận đâu!

   Dù đó là sự thật thì sao chứ? Cô và hắn không có khả năng!

  "Tôi biết rồi, sáng nay Trịnh Thiên Dương đã tìm Tiểu Thuần. Nhưng hôm nay tâm trạng tôi vẫn không tốt, tôi không muốn tới công ty, tôi đã gọi xin phép rồi!"

   "Tiểu Hân em..."

   Hoắc Đông Thần chưa kịp nói hết, Phỉ Y Hân đã ngắt máy. Hoắc Đông Thần nhìn chiếc điện thoại với màn hình tối đen trước mặt, tâm trạng càng ngày càng tệ, hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận cùng lo lắng như lúc này!

   Quả nhiên chỉ có cô mới khiến hắn có nhiều cảm xúc như thế!

   Phỉ Y  Hân, em là đang muốn kết thúc với tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net