Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Buông tay cô ấy ra!"

   Hai tên đàn ông nghe vậy thì khựng người lại, Hoắc Tiểu Đồng cũng nhìn sang hướng phát ra tiếng nói.

   "Anh Phó Dĩnh!"

   Phó Dĩnh gật đầu với cô, nhíu mày nói với hai tên đàn ông kia:

   "Còn không buông tay ra, có tin tôi báo cảnh sát không?"

   "Gì vậy người anh em, đi chơi mà gắt quá. Buông thì buông." Hai tên đàn ông cười cợt nhã. Bọn hắn lườm lườm Phó Dĩnh, thấy anh cao to, mang một dáng vẻ nghiêm nghị thì thu tay lại, nhưng trước khi đi còn không quên nói:

   "Coi chừng tụi tao đó!"

   Phó Dĩnh không để tâm, anh quay sang nhìn Hoắc Tiểu Đồng, dáng vẻ có chút lo lắng hỏi cô:

   "Em không sao chứ?"

   Hoắc Tiểu Đồng lúc này mới hoàn hồn lại, cũng may có anh Phó Dĩnh nếu không cô cũng không biết giải quyết tình huống này như thế nào. Trước đây cô cũng từng gặp nhiều gã đàn ông đến bắt chuyện trong quán bar, nhưng dai dẳng và nham nhở thế này là lần đầu tiên.

   "Cám ơn anh, anh Phó Dĩnh, em không sao, may mà có anh."

   "Tại sao em lại ở đây, nơi đây hạng người nào cũng có."

   Hoắc Tiểu Đồng ngập ngừng:

   "Nhiều ngày nay em cảm thấy tâm trạng không tốt nên mới đến đây giải khuây, không ngờ vừa ngồi một lúc lại gặp hai tên đó."

   "Tâm trạng không tốt? Có phải là vì đoạn chuyện cũ kia hay không?" Phó Dĩnh nhíu mày suy nghĩ, thật hết cách, cô bé này vẫn chưa quên được chuyện cũ.

   "Hì... Đừng nói chuyện này nữa, đã đến đây rồi anh cũng ngồi với em một lúc đi, em mời anh nước nhé?" Nói rồi cô nâng ly cocktail mình lên, làm tư thế mời Phó Dĩnh rồi nhấp một ngụm.

   Trời ơi, tim cô đập nhanh quá, có phải anh Phó Dĩnh đang quan tâm cô hay không?

   Phó Dĩnh lắc đầu, cười nói:

   "Anh không uống đâu, lát nước còn phải lái xe nữa."

   Thấy cô gật đầu không nói gì, Phó Dĩnh suy nghĩ một lúc lại mở lời khuyên cô:

   "Em hãy suy nghĩ thoáng lên một chút, chuyện đã qua cũng không ai muốn, huống hồ em đã biết sai và tự dằn vặt mình rất nhiều. Chỉ cần biết hối hận và sửa đổi đã là một điều đáng tuyên dương rồi."

   Ánh mắt Hoắc Tiểu Đồng đượm buồn, lại nhấp một ngụm cocktail mới khàn giọng nói:

   "Em cũng biết là vậy, nhưng không hiểu sao em luôn cảm thấy buồn rầu hối hận, mặc dù chuyện đã qua, chị dâu cũng đã tha thứ cho em nhưng em biết chị ấy sẽ không quên được những việc xấu xa mà em đã làm."

   Phó Dĩnh cười xoa đầu cô:

   "Em thật ngốc, em chỉ biết nghĩ rằng Y Hân không quên được những chuyện trong quá khứ, thế em có nghĩ rằng cô ấy cũng đã nhìn thấy sự cố gắng sửa sai của em, cũng cảm nhận được sự hối hận của em hay không? Chuyện đã qua là sự thật, không thể thay đổi được, nhưng những nỗ lực và sự thay đổi của em hiện tại mọi người đều nhận thấy."

   "Có... Có  thật không anh?" Hoắc Tiểu Đồng rướm nước mắt, ngước nhìn Phó Dĩnh hỏi.

   "Anh chắc chắn điều đó." Chùi nước mắt cho cô, Phó Dĩnh lại nói:

   "Tiểu Đồng, cũng không còn sớm nữa, để anh đưa em về có được không?"

   Mắt cô mơ hồ ánh nước, trái tim không hiểu sao lại đập rộn ràng lên, cả người cũng có chút nóng cho nên liền gật đầu.

   Hai người không chú ý lúc rời khỏi, những gã đàn ông khi nãy cũng nhanh chóng bước theo...

   Ra đến bãi đỗ xe, bước chân của Hoắc Tiểu Đồng bắt đầu loạn choạng...

   "Em không sao chứ Tiểu Đồng?" Phó Dĩnh nhanh chóng đỡ cô, tránh cho cô ngã xuống.

   "Em không biết nữa, đột nhiên cơ thể em nóng quá, khó chịu quá..." Hoắc Tiểu Đồng mơ màng nhìn Phó Dĩnh, chưa kịp nói dứt câu đã sợ hãi mà trừng lớn mắt.

   "Anh Dĩnh coi chừng!"

   Phó Dĩnh chưa kịp định thần thì đã bị kẻ phía sau đâm kim tiêm vào sau gáy, rồi một kẻ khác đá mạnh vào bụng anh.

   "Hự... Các người..."

   "Anh Phó Dĩnh!... Á" Hoắc Tiểu Đồng chưa kịp nói hết đã bị một trong hai gã đàn ông ôm vào lòng.

   "Cô em nên lo cho bản thân mình trước đi, he he."

   Gã đàn ông nhanh chóng muốn kéo cô đi, Phó Dĩnh thì gian nan đánh trả tên còn lại. Hoắc Tiểu Đồng hoảng loạn cầu cứu, nhưng làm sao đây, nơi đỗ xe này vắng người quá, mà cơ thể cô thì không có sức lực chống trả!

   Đang lúc tuyệt vọng, chợt có hai ba ánh đèn pin rọi thẳng vào người họ.

   "Các người đang làm gì vậy!"

   Thật may quá, đồng phục đó là bảo vệ của quán bar, có tận ba người đi tới, bọn cô được cứu rồi!

   "Chết tiệt là tụi bảo vệ. Má, cá đến tay mà còn để lọt lướt!"

   Tên còn lại thì bình tĩnh hơn, nhanh chóng kéo nhau chạy:

   "Chạy đi, tụi bảo vệ này có vũ khí, không dễ ăn đâu, xem ra quán bar này bảo vệ nghiêm ngặt thật!"

   Các bảo vệ vội vàng chạy tới đỡ hai người dậy:

    "Hai cô cậu không sao chứ? Lúc nãy nhìn thấy hai tên này lấm lét đi theo sau người, tôi thấy có điều khả nghi nên gọi thêm bảo vệ đi cùng xem sao, may mà đến kịp lúc!"

   "Tiểu Đồng em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Phó Dĩnh lo lắng hỏi, mặc kệ vết thương trên người của mình.

   "Em không sao, anh ổn chứ, lúc nãy bọn họ còn đâm kim tiêm vào người anh nữa, phải làm sao đây anh."

   Bảo vệ nghe vậy thì lập tức tối mặt:

   "Nếu vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi, hai người mau đến bệnh viện kiểm tra xem, có thể chạy xe không, có cần chúng tôi gọi xe giúp không vậy?"

   Phó Dĩnh lắc đầu:

   "Không sao đâu, tôi vẫn có thể chạy xe được, hôm nay rất cám ơn các anh đã giúp đỡ."

   Nói rồi anh dìu Hoắc Tiểu Đồng lên xe, mình thì chậm rãi ngồi vào ghế lái, các bảo vệ thấy anh không sao cũng rời đi.

   Ở trên xe không khí càng lúc càng nóng, Phó Dĩnh nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra trước, nhưng mà Hoắc Tiểu Đồng không chắc mình có thể chịu được đến lúc đó hay không.

   "Anh, em nóng quá, khó chịu quá, em bị làm sao vậy?" Hoắc Tiểu Đồng có hơi hoảng sợ, cơ thể cô nóng không chịu được, đặc biệt là nơi tư mật kia, nóng và ngứa quá...

   Phó Dĩnh cũng không hiểu sao cơ thể mình lại nóng như vậy, không lẽ là do mũi tiêm lúc nãy? Bọn khốn đó đã tiêm gì vào người hắn vậy?

   Chậm rãi đậu xe vào một bãi đất trống bên đường, Phó Dĩnh thấp giọng thở gấp, chợt nhận thấy bên dưới mình có phản ứng, hắn chửi thầm một câu:

   "Chết tiệt!" Không lẽ đây là thuốc kích dục sao?

   Thầm nghĩ không ổn, hắn liền muốn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu thì cô gái bên cạnh đã yêu kiều ôm lấy hắn, làm chiếc điện thoại rơi xuống xe.

   "Anh Dĩnh, em khó chịu quá, mau giúp em..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net