Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đêm đen khiến các ngã đường của thành phố này yên tĩnh đến lạ.

   Phó Dĩnh ngồi trước đầu xe hơi của mình, tay cầm điếu thuốc lá hút, dưới chân anh còn có thêm ba bốn đầu thuốc vừa tắt. 

   Gió đêm thổi vào mặt càng khiến hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn xoay người nhìn người con gái đang say ngủ bên trong xe, trái tim chợt đập loạn xạ. 

   Hắn đã làm cái gì vậy?

   Buông thả cho dục vọng mà hành động không bằng cầm thú, nhìn những dấu vết xanh đỏ trên người Hoắc Tiểu Đồng, hắn càng cảm thấy mình đáng chết. Càng chết tiệt hơn nữa là dư vị hoan ái vừa rồi hắn vẫn còn nhớ như in, khoái cảm như trên thiên đàng đó hiện tại khoáy đảo đầu óc hắn như mất hết lý trí.

   Tiếng loạt xoạt phát ra từ trong xe báo hiệu người ngủ say đã tỉnh lại. Phó Dĩnh vội vàng dập thuốc lá mở cửa xe ngồi vào trong, lo lắng hỏi Hoắc Tiểu Đồng:

   "Tiểu Đồng, em không sao chứ, cơ thể có chỗ nào không thoái mái hay không?"

   Hoắc Tiểu Đồng đỏ mặt lắc đầu, vội vàng mặc quần áo của mình, Phó Dĩnh cũng đỏ mặt, không lên tiếng, chỉ im lặng quay đầu đi chỗ khác. Mặc dù đã thấy hết của nhau nhưng không có nghĩa hắn có thể tiếp tục không có liêm sỉ mà nhìn cô mặc quần áo.

    Đầu óc Hoắc Tiểu Đồng lúc này cũng loạn hết cả lên, mặc kệ thân thể đau nhức của mình, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh mây mưa cùng những tiếng rên khó tả lúc không tỉnh táo của cả hai. Trời ơi! Cô đã gây ra nghiệt gì vậy nè! Làm sao cô dám đối mặt với anh sau sự kiện vừa rồi chứ!

   Sau khi đã mặc xong quần áo, Hoắc Tiểu Đồng khuôn mặt vẫn đỏ như tôm luộc mà cuối gầm mặt xuống. Phó Dĩnh 'khụ khụ' hai tiếng phá đi sự trầm mặc của hai người.

   "Em có chỗ nào không thoải mái không?"

   "Không... Không có ạ."

   "Chúng ta bị bọn kia bỏ thuốc." Phó Dĩnh lúng túng nói.

   Hoắc Tiểu Đồng đau nhói, đúng vậy, là do bị bỏ thuốc nếu không đời nào Phó Dĩnh lại xảy ra quan hệ với cô kia chứ.

   "Anh Dĩnh, em thật sự rất xin lỗi anh, đều là lỗi do em, nếu không phải hôm nay em đi quán bar thì chúng ra đã không xảy ra tình trạng này."

   Phó Dĩnh không lên tiếng, Hoắc Tiểu Đồng nghĩ anh tức giận liền tiếp tục xin lỗi.

   "Em biết hiện tại xin anh tha thứ là không thể nhưng... nhưng mà... Em thành thật xin lỗi, anh cứ coi như đêm nay chưa có chuyện gì xảy ra đi. Hu Hu"

   "Tiểu Đồng em bình tĩnh lại, đây không phải lỗi của em." Thấy cô khóc, Phó Dĩnh liền an ủi, sau đó ngại ngùng nói.

   "Chuyện đã như vậy, em... em có muốn làm bạn gái của anh không?"

   Câu nói quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng. Anh vừa nói cái gì? Bạn gái?

   Phó Dĩnh vẫn nghiêm túc nhìn cô, chờ câu trả lời.

   Hoắc Tiểu Đồng lẳng lặng nhìn anh, sau đó chợt bật cười:

   "Anh Dĩnh, anh không cần phải làm như vậy, hai chúng ta đều là người lớn rồi, anh không cần phải chịu trách nhiệm với em."

   "Tiểu Đồng... Em nói vậy là thế nào, anh thật sự muốn em làm bạn gái anh."

   "Phó Dĩnh, em biết anh là người tốt, nhưng như vậy thì không cần thiết, em biết anh không yêu em, người anh yêu là chị Y Hân , anh muốn em làm bạn gái cũng vì thấy ray rứt vì chuyện vừa rồi mà thôi."

   "Tiểu Đồng em hiểu lầm rồi, anh không yêu Y Hân."

   Hoắc Tiểu Đồng đau đớn cắt ngang:

   "Được rồi anh à, cứ cho là anh không thích chị ấy, vậy thì anh có cảm giác yêu mến em thực sự không?"

   Cô nhìn thẳng vào mắt anh khiến anh hơi ngập ngừng không biết trả lời thế nào. Thú thật lúc nãy hắn đột ngột nói cô làm bạn gái cũng là ý tưởng chợt lóe lên, hiện tại cô kiên định mà hỏi hắn thật kiến hắn không biết làm sao.

   Hoắc Tiểu Đồng nhìn sâu vào đôi mắt Phó Dĩnh, cũng hiểu được tất cả. Hoắc Tiểu Đồng này đã làm sai một lần rồi, sẽ không thể lại làm sai một lần nữa. Đừng ngộ nhận sự quan tâm và tội lỗi của anh ấy là sự yêu mến mày nữa. Đừng tự dát vàng lên mặt của mình.

   "Anh không cần phải nói gì nữa, em hiểu mà. Nếu anh muốn suy nghĩ cho em thì đưa em về nhà nhé."

   Hoắc Tiểu Đồng cố cười với anh. Phó Dĩnh máy móc gật đầu rồi điều khiển xe lăn bánh.

   Khi xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Tiểu Đồng bình tĩnh nhìn anh lần nữa:

   "Tạm biệt anh Dĩnh, anh cũng về nhà đi, nghe em nhé, cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra nhé anh."

   Phó Dĩnh không trả lời, Hoắc Tiểu Đồng cũng không chờ lời đáp của anh mà mở cửa xe, chậm rãi đi vào biệt thự. Phó Dĩnh nhìn bóng lưng cô biến mất hồi lâu, tâm trạng buồn bực khó tả mà đập tay vào tay lái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net