Phiên ngoại 4: Phó Dĩnh & Hoắc Tiểu Đồng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Tiểu Đồng à, con không sao chứ, tại sao ngày càng buồn rầu vậy con?" Trình Mẫn lo lắng hỏi Hoắc Tiểu Đồng.

   Hoắc Tiểu Đồng nhìn mẹ mình cười cười, cố giấu nước mắt vào trong lòng:

   "Bộ nhìn con buồn lắm hả mẹ? Con đâu có buồn gì đâu?"

   "Con là con của mẹ không lẽ mẹ còn không nhận ra con mình buồn hay không buồn hay sao?" Trình Mẫn đau lòng nhìn cô

   Hoắc Tiểu Đồng cảm tưởng như ngay lập tức nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống, cô  rất sợ, sợ một giây sau mình sẽ không nhịn được mà khóc trong lòng mẹ, nói hết tất cả tâm sự trong lòng mình ra.

   Cô nhẫn nhịn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn mẹ mình nữa, có như vậy cô mới kiên cường hơn một chút được:

   "Không có gì thật mà mẹ, có thể là trong nước không có bạn bè gì nên con hơi buồn bực thôi ấy mà. Hì, con thấy hơi buồn ngủ, vào phòng ngủ nha mẹ."

   Nói rồi cô chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, để lại mẹ mình nhìn bóng lưng mà lắc đầu.

   Hoắc Tiểu Đồng không kiềm được nước mắt mà khóc òa lên. Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô, tại sao lại là Phó Dĩnh, tại sao cô chỉ muốn được làm bạn bình thường với anh ấy, mà hiện tại ước muốn nhỏ nhoi này cũng không thực hiện được?

   Từ ngày hôm đó cô luôn nhớ da diết anh, nhớ giọng nói ấm áp của anh, nhớ lúc anh động viên an ủi cô, nhớ cả lúc anh nói muốn cô làm bạn gái mình. Dù biết đó là một câu chịu trách nhiệm nhưng cô vẫn rất vui.

   Cô phải làm gì đây? Phải làm sao mới thôi nhớ anh nữa?

   Phải rồi, phải rồi, cô phải đi, cô phải trở về, cô không muốn ở lại đây nữa, nơi đây từ khi đến chỉ toàn những điều hối hận và tội lỗi, cô muốn được giải thoát....

----------------------

   "Anh Dĩnh, anh Dĩnh." Cô thư ký gọi anh.

   Phó Dĩnh giật mình đáp lại:

   "Có chuyện gì vậy?"

   "Mấy hôm nay anh cứ thẫn thờ mãi, không tập trung được vào công việc, có chuyện gì hả anh?"

   "Không, không có gì đâu, chỉ là mấy hôm nay theo dõi vụ kiện này khiến anh hơi mệt mỏi." Phó Dĩnh cười cười, đáp qua loa. Thật ra anh biết vấn đề của mình nằm ở đâu nhưng mà anh chưa biết cách để giải quyết nó.

   "Vậy à, hôm nay nếu được anh về sớm nghỉ ngơi đi, sắp phải ra tòa để biện hộ cho thân chủ rồi, với tinh thần này của anh thì không được đâu đấy." Cô thư ký nói xong thì ra ngoài, để lại Phó Dĩnh ngồi thở dài trên ghế.

   Hoắc Tiểu Đồng, Hoắc Tiểu Đồng... Cái tên này cùng hình ảnh gương mặt cô đẫm lệ nhìn anh cứ xuất hiện trong tâm trí anh, mỗi lần như thế khiến tim anh đau nhói từng đợt.

   'Anh có cảm giác yêu mến em không?'

   Câu hỏi của Hoắc Tiểu Đồng cứ vang lên bên tai, anh không biết mình có yêu Hoắc Tiểu Đồng hay không nhưng nhìn bóng lưng cô độc đi trong đêm cùng đôi mắt mệt mỏi tuyệt vọng của cô ngày ấy khiến tim anh như thắt lại.

   Phó Dĩnh lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Tiểu Đồng chợt nhớ mình không có số điện thoại của cô vì vậy liền chuyển máy gọi cho Phỉ Y Hân.

   "Phó Dĩnh, có chuyện gì vậy?"

   "Y Hân, em có số Tiểu Đồng hay không? Có thể cho anh số của em ấy được không em?"

   Phỉ Y Hân ở đầu dây bên kia lấy làm khó hiểu, Phó Dĩnh cùng Tiểu Đồng, hai người này quen thân nhau từ khi nào vậy?

   "Có chuyện gì hả anh?"

   "Không có gì, anh với Tiểu Đồng có chút chuyện cần giải quyết."

   Phỉ Y Hân hơi bất ngờ:

   "Nếu vậy sao bây giờ anh mới gọi cho em? Lát nữa Tiểu Đồng lên máy bay rồi còn đâu?"

   "Cái gì? Lên máy bay? Là chuyện gì xảy ra? Cô ấy ra nước ngoài à?"  Phó Dĩnh gấp gáp hỏi.

   "Đúng vậy, hôm nay em ấy trở về nước M rồi, em ấy nói ở trong nước quá buồn, trở về gặp bạn bè của mình nhưng không muốn ai ra tiễn hết."

   Gì chứ, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong mà em lại muốn trốn tránh tôi mà ra nước ngoài sao?

   "Y Hân em có biết khi nào máy bay cất cánh hay không?"

   "Chắc còn khoảng gần một tiếng nữa."

   "Bây giờ anh không có thời gian nói chuyện với em, em có thể gửi số liên lạc của Tiểu Đồng cho anh được không, giờ anh đến sân bay!"

   Nói xong không đợi Phỉ Y Hân trả lời Phó Dĩnh đã tắt máy. Hắn nhanh chóng đến bãi đỗ xe và chạy nhanh đến sân bay.

   Tin nhắn có số điện thoại của Hoắc Tiểu Đồng đã được gửi đến, Phó Dĩnh nhanh chóng bấm nút gọi nhưng không ai trả lời.

   Phó Dĩnh gấp gáp, hắn không có cảm giác hối hận khi đã phát sinh quan hệ với cô, hắn chỉ hối hận vì ngày đó đã không giải thích rõ ràng với cô, hiện tại, nếu không đuổi kịp được cô thì hối hận còn có ích gì nữa chứ?

   Ở sân bay, Hoắc Tiểu Đồng nhận được số lạ, linh tính mách bảo cô rằng không nên bắt máy.

   Cũng đúng, dẫu sao mình cũng sắp rời khỏi đây rồi, dù có bắt máy thì cũng có ích gì đâu?

   Sau khi quyết định sẽ về nước M, tâm trạng của cô khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, có lẽ khi con người ta đã ra quyết định nào đó thì sẽ khiến tâm trạng mình thoải mái hơn chăng?

   Đã đến giờ lên máy bay rồi sao? Thật nhanh, vậy là cô sắp rời khỏi nơi này rồi.

   Phó Dĩnh, tạm biệt anh, mong anh sẽ sống tốt ở nơi này.

   "Hoắc Tiểu Đồng, em ở đâu?"

   Bước chân cô khựng lại, giọng nói này là anh sao? Tại sao anh lại đến đây?

   "Hoắc Tiểu Đồng, anh là Phó Dĩnh, em mau ra gặp anh!" Phó Dĩnh chạy đến sân bay vừa kịp lúc, nhưng trong biển người anh không thể tìm thấy Hoắc Tiểu Đồng.

   Phó Dĩnh gấp gáp, nhìn quanh bốn phía cũng không tìm được cô, mặc kệ những người xung quanh đang bàn tán, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm.

   Hoắc Tiểu Đồng đã nhìn thấy anh rồi, dáng vẻ khẩn trương của anh khiến cô xót xa, nhưng mà... nhưng anh đến đây làm gì, cô đã quyết định từ bỏ rồi kia mà. Dứt khoát bước đi không quay đầu lại, cô chợt nghe tiếng anh thét lên:

   "Em không muốn biết câu trả lời sao Hoắc Tiểu Đồng, rằng anh có yêu mến em hay không?"

   Cô dừng bước, vô thức quay người lại, trong một khoảng khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau từ phía xa. Phó Dĩnh mừng rỡ nhanh chóng chạy đến.

   Hoắc Tiểu Đồng biết lúc này mình nên đi tiếp nhưng mà đôi chân căng cứng của cô khiến cô khó lòng bước tiếp. Dường như nhận ra ý đồ của cô, Phó Dĩnh vội vàng nói:

   "Em đừng hòng chạy trốn nữa!"

   Đám đông xung quanh dường như cũng muốn giúp anh, họ tản ra bốn phía, tránh con đường anh đi, nhờ vậy mà giờ đây Phó Dĩnh cách Hoắc Tiểu Đồng rất gần. Môi cô vô thức run rẩy, lắp bắp hỏi:

   "Anh... Dĩnh, sao... sao anh lại ở đây?"

   Phó Dĩnh đứng trước mặt cô thở gấp, dường như lại sợ cô chạy trốn, cánh tay thô to của anh bắt lấy bả vai cô gằn từng chữ:

   "Tôi không ở đây không lẽ để em trốn tránh tôi mà qua nước khác sinh sống sao? Em muốn mãi không gặp lại tôi hay sao?"

   Đôi mắt Hoắc Tiểu Đồng đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống. Phó Dĩnh thấy thế cũng bình tĩnh lại, không tức giận với cô nữa, nhưng người nhân viên sân bay dường như không muốn cho anh cơ hội nói tiếp:

   "Các cô cậu có vào hay không?"

   Trong lúc Hoắc Tiểu Đồng còn đang si ngốc, Phó Dĩnh đã thay cô trả lời:

   "Không đi nữa, cám ơn."

   "Phó Dĩnh, anh..."

   Phó Dĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô khiến Hoắc Tiểu Đồng khó nói nên lời, nhưng mà cũng không cần cô nói gì vì hiện tại hắn chỉ muốn nói hết tấm lòng mình với cô mà thôi:

   "Tiểu Đồng... Anh không biết mình có yêu em sâu đậm hay không vì anh chưa từng yêu ai bao giờ, nhưng nhiều ngày nay anh luôn nhớ đến em, không phải do tội lỗi về lần quan hệ đó, mà anh chỉ đang nhớ về hình bóng của em. Ngày hôm đó em khóc thật sự khiến anh rất đau lòng, cảm giác này qua thời gian càng lúc càng mãnh liệt hơn. Em nói xem đây có phải là yêu hay không?"

   Tim cô đập ngày càng nhanh, nhìn anh cô càng không biết nói gì cho phải, nhưng cảm giác vui mừng khi anh đến tìm cô và nói hết nỗi lòng này là thế nào?

   Phó Dĩnh không nhận được câu trả lời cũng không gấp gáp, anh biết bây giờ cô đang rất bối rối, không biết phải làm gì. Không sao, nếu cô không biết làm gì thì hãy để anh thực hiện thay cô. Nghĩ như vậy Phó Dĩnh nở một nụ cười ôn nhu:

   "Tiểu Đồng, em có chấp nhận cho anh một cơ hội để yêu em hay không?"

   Nghe vậy, Hoắc Tiểu Đồng như ngừng thở mà nhìn sâu vào đôi mắt anh. Đôi mắt anh chỉ chứa đựng sự ôn nhu và kiên định, nhưng nó như một liều thuốc khiến tinh thần cô được trấn an hơn. 

   Cô hít thở sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, gạt đi những giọt lệ nơi khóe mắt và chậm rãi nói:

   "Được, em chấp nhận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net