Phiên ngoại 5: Cuộc sống điền viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vào một buổi sáng ngày xuân đầy nắng đẹp, tại biệt thự Hoắc gia, Phỉ Y Hân đang đau đầu giằng co với cậu con của mình.

   "Con không mặc!" Hoắc Tĩnh mặt lạnh nói, hai tay khoanh lại ra dáng một cậu chủ nhỏ khó tính, trên người bé là bộ đồ ngủ màu xanh dương bằng lụa được cắt may khéo léo.

   Đối diện cậu là mẹ mình đang giơ bộ đồ mà theo cậu nhóc nhận định đó là bộ đồ 'con chồn hồng ngu ngốc'.

   "Tại sao? Con mới có 3 tuổi, mặc bộ đồ này vào đáng yêu biết dường nào." Phỉ Y Hân đau đầu hỏi. Con cô chỉ mới có 3 tuổi mà đã có dáng vẻ trịnh thượng như một ông cụ non rồi.

   "Nhìn bộ đồ này thật ngu ngốc, mẹ định biến con trai mình thành đứa ngốc luôn sao?"

   "Phì... Tại sao mặc bồ đồ này thì thành đứa ngốc luôn rồi hả?" Phỉ Y Hân tức cười nhìn dáng vẻ khoanh tay của con mình.

   "Mẹ xem... Bây giờ bỏ qua màu hồng con gái trên bộ đồ này đi, thế còn cái đuôi sau quần là tính thế nào đây? Mẹ định biến con thành hồ ly luôn sao?" Cậu bé giơ tay chỉ chỉ cái đuôi lông xù màu hồng nhạt phía sau chiếc quần ngắn mà mẹ cậu định cho cậu mặc.

   "Như thế rõ ràng rất đáng yêu. Đừng quên lát nữa mình sẽ đến bệnh viện thăm cô Tiểu Đồng và em bé của cô ấy, con mặc như thế này thì em bé mới thích được."

   "Hừ, em bé mới sinh mắt còn như mở rõ đâu, làm thế nào mà thích cho được." Cậu bé trợn to mắt nói với mẹ mình. Đừng tưởng cậu mới có 3 tuổi mà muốn qua mắt cậu nhé.

   Chợt từ trên lầu, Hoắc Đông Thần mặc tây trang đi xuống, cậu bé thấy vậy liền đảo mắt, nói với mẹ mình:

   "Con muốn mặc giống bố!"

   "Sao cơ, ý con là bộ tây trang đen xì này à. Con mặc nó thì còn gì là dáng vẻ 3 tuổi nữa chứ?"

   Thấy vợ yêu và con mình từ sáng đến giờ vẫn tranh chấp chưa xong về vấn đề quần áo. Hoắc Đông Thần liếc nhìn bộ đồ 'con chồn' kia một cái, môi mỏng khẽ nhếch:

   "Nếu con đồng ý mặc bộ đồ này, bố sẽ sai người may cho con một bộ tây trang y hệt."

   Hoắc Tĩnh nghe vậy thì chớp chớp mắt suy nghĩ, hôm nay chỉ là đến bệnh viện thăm em bé mà thôi, cũng không phải là đến nhà trẻ nên sẽ không có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ của bé. Nhịn nhục một chút là bé sẽ có bộ tây trang mong muốn đã lâu rồi, hình như cũng không chịu thiệt lắm:

   "Thành giao."

   Phỉ Y Hân cười cười, con cô mới tý tuổi mà ranh như quỷ vậy. Sợ nó đổi ý, cô nhanh chóng mặc cho Hoắc Tĩnh bộ đồ đáng yêu này, sau đó cùng nhau đến bệnh viện.

   Đây là đứa bé đầu tiên của Phó Dĩnh và Hoắc Tiểu Đồng, sau khi quyết định tiến tới hôn nhân một năm thì cả hai quyết định có em bé, và hôm qua vừa mới cho ra đời một bé gái. Nói thật lúc 2 người tiến đến với nhau cô cũng rất là bất ngờ.

   Khi đến phòng bệnh, cô phát hiện Phỉ Đan Thuần và Trịnh Thiên Dương đã đến trước từ bao giờ. Nhóc con 2 tuổi Trịnh Hạo Triệu của họ đang được ba bế mà say mê nhìn em bé trong nôi.

   Hoắc Tiểu Đồng đang nằm trên giường cười nhìn Phó Dĩnh đang đút cháo cho mình.

   "Mọi người đến sớm thật, nếu không phải A Tĩnh quấy rối thì bọn chị đã đến sớm hơn rồi."

   Hoắc Tĩnh xì mũi khinh thường, lễ phép chào các người lớn trong phòng rồi cũng tiến đến bên nôi nhìn em bé. 

   "Hai người đã đặt tên cho em bé chưa?" Phỉ Y Hân cũng đến nhìn em bé rồi hỏi.

   Hoắc Tiểu Đồng nghe hỏi thì nở một nụ cười hạnh phúc:

   "Dạ rồi, tên do anh Dĩnh đặt, tên là Phó Tư Tịch."

   "Phó Tư Tịch... Tên nghe rất êm tai nha."

   Hoắc Tĩnh bên này sau khi ngắm đủ, cậu bé thở dài kế luận:

   "Thật xấu!"

   Cả đám người phì cười, bé gái mới sinh ngày hôm qua còn chưa nảy nở đương nhiên nhìn vào trong mắt Hoắc Tĩnh sẽ cảm thấy như vậy. Phỉ Y Hân đỏ mặt, xoa đầu con trai mình:

   "Em bé mới sinh nên như thế, nhưng rõ ràng nho nhỏ rất đáng yêu nhé!" Thật bó tay với ông con này.

   Hoắc Tiểu Đồng cũng cười cười, nắm cái đuôi nhỏ đằng sau mông của bé:

   "Đúng nha, nhưng nói về đáng yêu thì ai so được với A Tĩnh của chúng ta chứ?" 

   Hoắc Tĩnh đỏ mặt, giựt lại cái đuôi trong tay cô mình:

   "Con không phải là đáng yêu, mà gọi là ưa nhìn."

   "Ha ha, được, ưa nhìn."

   Hừ, bé mới không thèm để ý đến người lớn nữa. Xoay đầu nhìn quanh, tầm mắt Hoắc Tinh dừng lại bên người Trịnh Hạo Triệu đang say mê nhìn em bé.

   "Hạo Triệu, em cũng thấy em bé thật xấu sao?"

   Trịnh Hạo Triệu chớp chớp mắt ngây thơ bập bẹ nói:

   "Không, nho nhỏ, rất đẹp..."

   Hoắc Tĩnh: "..."

------------------------

   Thời gian thoi đưa không đợi người, chớp mắt lại qua 3 năm. Thời gian này không có biến cố thay đổi gì xảy ra, có chăng là tình cảm giữa ba nhà Hoắc Trịnh Phó càng thêm gắn kết.

   Hôm nay 3 nhà tập hợp tại biệt thự của Hoắc gia làm tiệc đồ nướng và dẫn theo những đứa nhỏ nhà mình đến chơi đùa cùng nhau. Nói là chơi đùa cùng nhau nhưng thật ra chỉ có Trịnh Hạo Triệu lẽo đẽo đi theo bé gái nhỏ Phó Tư Tịch mà thôi còn Hoắc Tĩnh đang ngồi đánh cờ cùng với Phó Dĩnh.

   Chốc chốc lại nghe tiếng của Trịnh Hạo Triệu gọi với theo Phó Tư Tịch:

   "A Tịch em chạy chậm thôi, coi chừng té nha~ Tiểu Tịch, sữa nè, uống đi cho mau lớn nha~ Tiểu Tịch Tiểu Tịch, em thích anh hơn hay thích anh A Tĩnh hơn..."

   Với những câu nói chuyện của Trịnh Hạo Triệu, cô bé Phó Tư Tich phần lớn là phớt lờ, chỉ khi nghe đến chủ đề về anh họ mình, cô bé mới trả lời cậu bé:

   "Thích anh Tĩnh Tĩnh hơn nha~"

   Trái tim nhỏ bé của Trịnh Hạo Triệu như tan nát, cậu bé đỏ mắt nhìn Phó Tư Tịch:

   "Tại sao chứ? Rõ ràng anh thương em hơn mà."

    Cô bé chớp chớp mắt, ngây thơ nói:

   "Tại anh Tĩnh Tĩnh đẹp trai hơn nha~"

  "..."  Trái tim nhỏ bé của Trịnh Hạo Triệu lại tan vỡ lần nữa =))

   "Ha ha..." Phỉ Y Hân ngồi gần đó chứng kiến tất cả, không nhịn được cười nắc nẻ.

   Hoắc Đông Thần vừa đi đến thấy cảnh này, sủng nịnh nhìn cô:

   "Thích trẻ con như vậy chi bằng lại sinh thêm một đứa nữa?"

   Phỉ Y Hân lạnh nhạt liếc anh:

   "Ai thèm sinh con cho anh, nếu lại sinh ra một nhóc mặt lạnh như A Tĩnh chằng phải em lại lỗ vốn sao?"

   "Lần này sẽ khác, Hân hân, em còn thiếu anh một cô con gái đáng yêu như Phó Tư Tịch."

   Hoắc Đông Thần bế cô ngồi lên đùi mình, dụ dỗ nói bên tai của cô.

   Phỉ Y Hân bị nhột, cười khanh khách trong lòng hắn.

   Hoắc Tĩnh vừa chơi xong ván cờ đi ra thì thấy cảnh này, lạnh nhạt liếc nhìn nơi khác thì lại thấy tiếp hai đôi tình nhân Trịnh - Phó cũng đang âu yếm nhau.

    "..."

   Thật hết nói nổi...

   Chợt một cơn gió xuân thổi vút qua bọn họ, đưa những cánh hoa bay phấp phới trên bầu trời, tựa như những đôi uyên ương đang tung cánh quấn quýt lấy nhau....

TOÀN VĂN HOÀN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net