Chương 11.2 : "THE QUEEN OF KINGDOM" - ĐÊM OLYMPIA VÀ BA NỮ THẦN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng lớp từng lớp bắt đầu biểu diễn. Trong đó, lớp D39 thì ba người đại diện là: Nguyệt Thy, Thiên Kim cùng Bảo Ngân. Suốt 39 lớp biểu diễn, số điểm cao nhất đạt được là 93 và đó cũng là số điểm của lớp ba nhỏ này. Chi tiết điểm như sau: Phần thi thời trang - 18đ; Phần thi tài năng – 28đ; Phần thi đối đáp – 47đ. Ba nhỏ này đang mừng húm vì chắc chắn nắm chắc phần thắng trong tay và nhìn tụi nó bằng ánh mắt kiêu ngạo lẫn thách thức.Nó chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch môi. Đã gọi đêm nay là đêm Olympia thì tuyệt nhiên số điểm chỉ có thể là 100 tròn.Anh chàng MC dõng dạc:-  Và lớp cuối cùng của ngày hôm nay, lớp A1!-  Hura!!! – Lớp nó hò hét cổ vũ nhiệt tình.Cánh màn sân khấu hé mở và cả ba bước ra. Tất cả mọi người trong khán phòng đều trầm trồ nhìn tụi nó.Nó – vẻ cá tính bụi bặm hằng ngày đã không còn nữa mà thay vào đó là một vẻ đẹp tinh tuý. Nó mặc trên mình một cái đầm đen cúp ngực làm bằng nhung dài chấm đất có gấu váy xoè ra. Chiếc đầm chẳng hề được tô điểm bởi một thứ gì, vô cùng đơn giản nhưng khi người mặc là nó thì cái đơn giản đó lại có sức hút lạ. Tóc nó hôm nay được bấm gãy, vén qua một bên rồi buột hờ bằng một sợi dây cùng màu và chất liệu với váy làm nhìn nó trông rất khác. Gương mặt được che hờ một nửa bởi chiếc mặt nạ đen đính đá kim sa nổi bật làm người ta càng cuốn hút. Nó – đẹp một cách lạnh lùng nhưng quyến rũ hôm nay.Vi thì lại mặc màu áo ưa thích: màu đỏ. Nhỏ mặc chiếc váy có một bên vai, để hở lưng, chít eo và váy dài chấm đất, hơi xoè. Ven cổ áo được đính một dãy mặt đá ruby trắng và phần lưng lộ ra có một hình xăm quen thuộc, hình hoa hồng màu đen cách điệu với những cái gai nhỏ màu đỏ. Đó là dấu hiệu của người dưới trướng…Hôm nay, nhỏ đội tóc giả. Tuy vẫn là màu vàng lấp lánh nhưng dài và uốn lọn nhìn rất bồng bềnh. Và đương nhiên, gương mặt Vi cũng bị che bởi cái mặt nạ màu đỏ đính đá quý màu trắng đặc biệt, chỉ che phần mắt trái, để lộ gần ¾ gương mặt của mình. Vi – đẹp một cách nóng bỏng nhưng kiêu sa hôm nay.Thảo Anh thì lại mặc một cái đầm trắng dài chấm đất. Cái váy có vẻ rất bình thường với cổ hơi sâu, toàn bộ váy được xếp li nhỏ tạo vẻ cách điệu. Eo cô nàng được buột lại bởi một sợi dây ruy băng bản nhỏ màu kem. Đơn giản nhưng có gì đó rất cuốn hút tất cà mọi người. Cô nàng đeo thêm một cái mặt nạ màu trắng tinh khôi che mắt phải, chỉ chừa lại ¾ gương mặt như Vi có đính đá pha lê màu hồng phớt dịu dàng. Thảo Anh – đẹp một cách thuần khiết, trong sáng như giọi pha lê hôm nay.MC nhìn ba cô nàng ngây ngất một hồi mới có thể tiếp tục dẫn chương trình:-  À…ba bạn có gì để nói với tất cả mọi người ở đây không?-  … - Nó đứng giữa hai con bạn, chỉ khẽ lắc đầu.-  À…vậy còn hai bạn đây? – Mc tiếp tục.-  … - Vi khẽ nhếch môi.-  Không. – Thảo Anh nhỏ nhẹ trả lời.-  À…vậy mời ban giám khảo chấm điểm phần trang phục của họ! – Anh Mc quay xuống bàn ban giám giám khảo.-  Tôi chỉ có thể cho bọn họ 5đ mà thôi! – Chủ tịch HĐQT nhà trường nói (do trước đó con Nguyệt Thy có dặn là không được để tụi nó thắng. Rõ là cậy quyền lực! >.<)-  Ồ… - Cả trường nhốn nháo.-  Lý do? – Nó cất chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mình.-  Vì thứ mà ba người đang mặc rõ là quê mùa. Chúng quá đơn giản để làm người khác chú ý. Đây là một cuộc thi mang tính quan trọng, là bộ mặt của trường ta mà ba cô lại mặc những thứ đồ rẻ tiền này đến. Thật chẳng coi cái trường này ra gì! – Ông ta thẳng thừng chê.-  Haiz… - Chú và dì nó ngồi kế bên nghe vậy thì thở dài. Bộ mắt ông ta mù à?-  Cảm ơn vì những lời nhận xét thẳng thắn đó… - Vi nhếch môi trả lời.-  Hừ… - Ông ta cười khoái chí.-  …Nhưng ông có biết nhiều người muốn mặc những bộ đồ này mà không được không? – Thảo Anh tiếp tục câu nói của Vi.-  Có cho cũng chẳng ai thèm lấy. Mơ hão! – Ông ta khinh khỉnh còn ba con ả khi ở trong khán đài thì khoái chí khi thấy tụi nó bị làm nhục.-  Thế ông có biết giá của một bộ váy này? – Nó giương đôi mắt sắc như dao của mình lên nhìn ông ta.-  Vài ba trăm ngàn chứ mấy! – Ông ta tiếp tục.-  Ông đoán rất hay! – Vi cười.-  Hừ… - Ông ta đắc ý.-  Chính xác. Gía của nó là bốn trăm ngàn… - Nó nói tới đây thì dừng lại.-  Dollar! – Thảo Anh thấy nó ngừng lại một lúc thì nói tiếp.-  Hả??? – Cả khán phòng rộ lên vì bất ngờ. Không ai nghĩ một cái đầm đơn giản thế mà giá của nó lại là 400.000 dollar.-  Láo! Mới tí tổi đầu mà đã thế. Làm gì có chuyện cái váy ấy giá đó được. – Ông ta phản bác.-  Hừ…Ông có biết ai thiết kế không? – Vi nghiêng đầu hỏi.-  Ai?-  Nhà thiết kế người Anh: Arlia Wenaston. – Thảo Anh điềm nhiên.-  Ồ… - Cả khán phòng lại rộ lên.-  Không thể! – Ông ta dập tắt.-  Nhưng đó lại là sự thật! – Trang nãy giời im lặng, giờ mới lên tiếng hả.-  Hả? -  Điều đó là sự thật! – Trang nhắc lại.-  Đừng đùa! – Ông ta phẩy tay.-  Nếu ông không tin có thể kiểm chứng. Tôi có thể gọi cho nhà thiết kế Arlia để ông xác minh lại. – Trang điềm nhiên.-  Hừ… - Ông ta mím môi.-  Sao? Chịu thua rồi? Đừng cãi bướng với ba cô gái này. Không ông sống không yên ổn đâu! – Trang chốt lại một câu làm tất cả mọi người đều khó hiểu.-  Vậy cuồi cùng thì…kết quả? – Mc rụt rè.-  Hừ…muốn 20đ thì 20đ. – Ông ta cáu.-  Tôi chấm 20đ. – Hiệu trưởng.-  20đ – Hiệu phó.-  20đ. – Trang mỉm cưởi.-  Vậy thì tổng điểm trang phục của lớp A1 là 20đ! – Anh MC chốt lại trong khi ông chủ tịch HĐQT và ba ả kia tức tối. -  Và thưa mọi người. Tiếp theo đây là phần biểu diễn tài năng của lớp A1.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net