Chương 14.3 : ANH LÀ NGƯỜI YÊU CHỨ KHÔNG PHẢI MẸ TÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm thương mại Diamond Plaza
Khánh dừng xe trước cổng, mở cửa cho Vi xuống trước và bảo nhỏ chờ mình đi cất xe. Nhỏ ngoan ngoản nghe theo. Nhỏ đứng mà khiến biết bao nhiêu ánh nhìn cứ chiếu tới. Con trai ai cứ đi ngang là ngoái lại nhìn nhỏ, nhiều tên chảy cả máu mũi, có tên lại còn do mải mê nhìn mà tông thẳng vào cột điện. Gái đẹp có sức hút như vậy đó.
Nhỏ thẩy cảnh tượng này, bất giác nhoẻn miệng tạo thành một nụ cười nhạt. Tuy nụ cười đó nhạt lắm nhưng cũng làm chết hết bọn con trai ở đây. Lúc này từ xa có bọn con trai nhìn khá là du côn đi tới. Dẫn đầu là một tên đầu đinh với cách ăn mặc giống dân chơi vô cùng. Lúc đi gần đến, bọn đấy để ý tới nhỏ. Ngay lập tức, tên đầu đinh sán sán lại gần, tán nhỏ:
- Ô…cô em xinh đẹp sao lại đứng đây một mình thế nhỉ? – Giọng tên này bợt cỡn.
- Hừ… - Nhỏ nhếch môi cười đểu.
- Cô…Cô em cũng được lắm đấy! – Hắn đơ trước nụ cười của nhỏ.
- … - Nhỏ không trả lời. Nụ cười ấy mà đã thế thì nụ cười đểu của nó còn có mức sát thương đến cỡ nào? Nhỏ chiếu ánh nhìn như muốn hỏi: “Giờ muốn gì đây?” vào tụi đó.
- Đi chơi với tụi anh chứ? – Một tên khác chen lên hỏi, mắt thì cứ chăm chăm nhìn vào vòng 1 của nhỏ.
- Chơi…? – Nhỏ nhắc lại, giọng nói trong trẻo làm tụi đó đứng hình.
- Ph…Phải… - Tên đầu đinh khó khăn lắm mới nói được.
- Hạng người như tụi mày? Cút! – Nhỏ khinh khỉnh rồi gằng giọng.
- Cô em dám đuổi tụi anh? – Tên đầu đinh nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.

- Còn gì chưa rõ ràng sao? – Nhỏ nghiêng đầu hỏi.
- Cô em ngon lắm nhưng tụi anh không thích thì sao? – Tên đầu đinh cười một cách kinh tởm rồi đưa tay lên định chạm vào gương mặt nhỏ nhưng…
- Áaaaaa…… - Tên đó hét lên làm tất cả mọi người đi đường đều quay lại nhìn.
Hiện tại thì tên đó đang nằm quằng quại trên đừng và ôm lấy cánh tay vừa định chạm vào nhỏ. Nhỏ cười khinh bỉ, nhìn tên đang nằm dưới đất mà thích thú nói:
- Biết thế nào là cái giá phải trả cho việc động vào tôi chưa? – Nhỏ hất mặt. Khi vừa tính chạm vào nhỏ, thằng ấy đã bị Vi chụp lấy cánh tay, bẻ ngược lại và sau đó là tiếng “rắc…rắc…” cho thấy xương tay hắn đã vỡ vụn.
- Mày…tụi bây…bắt nó lại cho tao!! – Thằng đó quát.
Cả đám đang chuẩn bị lao vào nhỏ thì có tiếng bước chân lạnh lùng, khô khốc đang từ từ tiến lại. Nhỏ liếc nhìn người đang bước tới, sau đó thì khẽ chau mày tỏ vẻ khá khó chịu.
- Anh ngủ quên ở đâu mà giờ này mới tới? – Nhỏ bực tức.
- Tại đông quá nên anh hơi lâu. Mà có vẻ như em đang có khách nhỉ? – Khánh bước tới rồi nhìn bọn đấy một cách khó chịu.
- Khách khứa gì? Thích thì em tiếp một thằng rồi đó. – Vi hất mặt về phía tên nằm ôm cánh tay đau đớn.
- Chậc…nhẹ tay thế? – Đám kia sững người trước câu nói của Khánh.
- Mày… - Tên kia đù dau nhưng vẫn còn sức để trừng mắt với Khánh.
- Hừ…mày biết mày vừa động vào ai không? – Khánh lấy chân giẫm lên người tên đầu đinh.
- Bỏ cái chân *** của mày ra! – Thằng đầu đinh quát.
- Câm mồm! – Khánh trừng mắt rồi rút từ trong túi ra một cái thẻ đen, ném sượt qua mặt tên đầu dinh làm mặt hắn chảy máu. Chiếc thẻ cắm thẳng xuống đất. Bọn kia nhìn một hồi thì run.
- Anh…
- Tao cho bọn bây 3s để biến. Một…Hai… - Khánh bắt đầu đếm nhưng vừa tới tiếng thứ hai là biến hết rồi. Kể cả tên đầu đinh cũng cố gượng dậy mà chạy.
Khánh cúi người xuống nhặt cái thẻ lên cất trở lại vào túi rồi quay sang hỏi nhỏ:
- Em có sao không?
- Không sao. – Nhỏ trả lời.
- Thẻ em đâu? Sao không lấy ra mà phải đụng tay đụng chân vào cái bọn *** đấy? – Khánh hỏi.
- Để nhà. Không thích mang. Khi nào đi bar mới cầm thôi. – Nhỏ trả lời trống không.
- Ừm…vậy vào thôi. – Khánh nắm tay nhỏ kéo vào.
Một dòng điện truyền từ bàn tay lên tới tận tim nhỏ. Cảm giác này, lần đầu tiên nhỏ cảm nhận thấy. Rất lạ. Tê tê nhưng rất thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net