Chương 2.1 : ĐỤNG MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống náy bay, tụi nó bắt taxi về căn biệt thự của ba nó cho rồi cất hành lí và ra khỏi nhà. Nó hỏi Vi:-  Muốn đi đâu nào?-  Ừm…tới trung tâm thương mại hưởng máy lạnh đi?-  Ừ…được đó. Trời nóng quá à! – Nó nhăn mặt.Nó lấy từ trong gara của biệt thự một chiếc mui trần màu đen mới tinh để dạo phố cùng nhỏ. Chiếc xe dừng lại khi tới trung tâm thương mại bậc nhất - Style - thuộc gia đình của Vi.--------------------Kiwasato Bảo Thiên (18t): Anh trai nó, là người vô cùng đẹp trai với mái tóc màu hạt dẻ và khuôn mặt lãng tử, một người khá dịu dàng và ấm áp. Rất thương nó và nó cũng vậy nhưng anh nó thường xuyên không cho nó đi chơi nhiều vì sợ nguy hiểm (không biết ai bị nguy hiểm à! Ặc…ặc…). Rất giỏi võ nhưng không tham gia bất cứ bang nhóm nào vì không thích, tuy nhiên cũng là một người có máu mặt và được gọi với cái tên “Kiwasato killer”. Chiều cao: 1m88, chỉ số IQ: 300/300.Trương Khánh Minh (18t): Anh trai của Vi, có thể ví như một chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, sở hữu một nụ cười rất đẹp làm nhiều em điêu đứng. Phó bang Monster, thành thạo rất nhiều thế võ, là một người tài giỏi, thường được gọi với cái tên “David monster”. Chiều cao: 1m89, chỉ số IQ: 294/300,Hoàng Trí Đăng (18t): Bạn của Minh và Thiên, hắn là tên thay bồ như thay áo, cứ thấy em nào ngon ngon là quen, được vài hôm thì bỏ. Chỉ xem con gái như một trò chơi tiêu khiển nhưng chưa bao giờ điêu đứng trước nhan sắc của em nào (để rồi coi khi găp nó có đơ không thì biết!!!). Là thiếu gia tập đoàn chứng khoán bậc nhất thế giới. Bang chủ Monster, vô cùng giỏi võ, nghe đến cái tên “Crayon evil” là ai cũng sợ chết khiếp. Chiều cao: 1m87, chỉ số IQ: 299/300.Nguyễn Hoàng Anh Khánh (18t): Là “Dark of Kun” - Phó ban Monster cũng như là bạn của ba người kia. Là người đào hoa, thích lăng nhăng và chưa bao giờ phải lòng ai (kaka…cái tính này để rồi coi chị Vi nhà ta xử anh thế nào!!! :D). Gia thế là con của một tập đoàn viễn thông thứ 5 thế giới. Chiều cao: 1m88, chỉ số IQ: 293/300.--------------------Lúc bước vào, cả hai nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý và được bàn tán sôi nổi. Nó chẳng để tâm tới những lời nói xung quanh mà vẫn thản nhiên như không trong khi Vi thì liên tục đáp trả bằng những nụ cười đẹp mê hồn. Đối với nó, cảnh tượng này quá quen rồi. (kiêu!!!)Nó với Vi đi tới lầu hai thì hai đứa bắt đầu có chiều hướng cãi nhau:-  Đi mua sắm trước cái đã! – Nó nói.-  Không…ăn trước cơ! – Vi không chịu thua.-  Mua sắm!-  Ăn!-  Mua sắm!-  Ăn!-  Hừ…thế thì đi ăn đi. Tao đi mua sắm. Lát gặp ở đây! – Nó không muốn tranh cãi nữa nên cả hai chia nhau đi hai hướng.Nó lượn hết shop này đến shop khác, mua không biết bao nhiêu là đồ. Bất chợt, nó dừng lại trước shop trang sức. Nó chăm chú nhìn cái nhẫn có hoa văn tinh xảo bên trong lớp kính. Trên chiếc nhẫn có đính vài viện ruby và vài viên kim cương đen nên cái giá cũng chẳng phải rẻ.Nó nhìn chị bán hàng rồi yêu cầu:-  Chị cho tôi xem cái nhẫn kia được không? – Một giọng nam khác vang lên cùng nó.-  Ơ… - Nó và hắn quay sang nhìn nhau.-  … - Hắn chết sững trước nhan sắc của nó. (Chuyện! Đẹp khỏi chê mà)-  Anh đẹp trai gì ơi? Anh có thể nhường em cái nhẫn ấy không? – Nó biết là hắn đã chết mê chết mệt cái sắc đẹp của mình nên được nước sử dụng mĩ nhân kế luôn.-  À…ờ…em cứ lấy đi! – Hắn chấp nhận ngay để lấy điểm trong mắt nó.-  Cảm ơn! Chị ơi…lấy em cái nhẫn ấy. – Nó nói với chị nhân viên.-  Ừ. – Chị nhân viên gật đầu mỉm cưởi rồi lấy chiếc nhẫn bỏ vào hộp cho nó.-  Của quí khách. – Chị nhân viên đưa cho nó cái túi sau khi thanh toán xong.Đang hả hê vì đã dành được chiếc nhẫn một cách ngoạn mục mà không cần tốn một chút sức lực nào thì hắn lên tiếng cắt ngang dòng cảm hứng của nó:-  Người đẹp cho anh một cơ hội để đi chơi cùng được chứ? – Hắn bắt đầu sử dụng nhan sắc đối với nó nhưng trái với những gì hắn mong đợi, nó từ nhỏ đã miễn nhiễm với trai đẹp vì các vệ tinh xung quanh nó đâu ít những người đẹp trai.-  Không! – Mặt nó lạnh tanh như tiền rồi bước đi luôn để cho hắn một bộ mặt không thể nào quê hơn được nữa với thái độ thay đổi tới 3600 của nó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net