Chương 26: Người con gái đứng sau lưng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán café
Thảo Anh đi theo sau lưng Kiệt bước vào một quán café với không gian khá ấm cúng với cách trang trí cho ngày giáng sinh. Thảo Anh thầm than trong lòng. Đã tính trước với Thiên là tối nay cả hai sẽ đánh lẻ đi chơi noel vậy mà lại bị vướng phải anh chàng này, thật là phá hỏng kế hoạch của người khác. (Có ai còn nhớ Kiệt không nhỉ? Là con trai của th...ầy tụi nó, là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải của Vi á mọi người, ngoài ra còn có tên gọi là Huyết Dạ)
Ngồi xuống một cái bàn tròn cạnh cửa sổ, Kiệt mở lời trước:
- Dạo này cuộc sống em thế nào? Cũng gần 3 tháng rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Cơ mà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh chưa thể nói với em câu nào.
- Vâng…vẫn tốt như thường thôi anh. Có điều là dạo gần đây công việc của tổ chức nhẹ hẳn, em chẳng phải làm gì nhiều. – Thảo Anh mỉm cười đáp lại.
- Vậy là sướng nhỉ? Công việc anh ngày càng nhiều. – Kiệt bĩu môi.
- Hi.
- À…em uống gì?
- Cacao sữa. – Thảo Anh nhanh miệng đáp ngay.
- Vẫn món đó nhỉ? Em có vẻ thích loại đó. – Kiệt hơi cười.
- Vâng…vì anh Thiên rất thích cacao sữa nên em cũng thấy thích nó. – Thảo Anh mỉm cười thật tươi, nơi đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc to lớn khi nhắc đến người mình yêu.
- À…ra là Thiên thích… - Kiệt gật gù có vẻ hiểu, ánh mắt chùng xuống hẳn.
- Anh sao thế? – Thảo Anh hỏi giọng cực kì ngô nghê làm người đối diện tưởng chừng như nghẹt thở. Cô nàng hiểu chứ, biết cảm giác bây giờ trong lòng Kiệt là thế nào nhưng cũng chẳng thể làm khác được, cứ vờ ngây ngốc lúc này có vẻ lại là cách hay.
- À không…chỉ là anh thật không hiểu? Sao em lại yêu Thiên, lại còn nhiều đến thế? – Kiệt lắc đầu cười gượng.
- Em yêu Thiên? Tất cả chỉ là vì…anh ấy là người khiến em rung động. Tất cả những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, Thiên đã cho em nếm đủ. Ban đầu chỉ là thứ tình cảm của hai đứa trẻ con, rồi càng ngày nó càng lớn dần đến mức trở thành tình yêu lúc nào em cũng không biết. Em yêu Thiên từ cái cách mà ngày xưa anh ấy quan tâm em âm thầm mà ngoài mặt như có vẻ trốn tránh tình cảm em dành cho anh ấy, yêu từ cái sở thích nhỏ nhặt là uống cacao sữa mỗi sáng sớm hay thích lướt web vào lúc 2g sáng cho tới việc anh ấy giết người. Em yêu tất cả, chỉ cầ những thứ ấy thuộc về Thiên. – Thảo Anh chậm rãi trả lời.
- Vậy tại sao anh lại không thể? Sao em không thể yêu anh? – Kiệt vò chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Từng câu từng chữ như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim một cách phũ phàng.
- Vì anh không phải Thiên. – Thảo Anh buông một câu nói thật nhẹ, thật đau rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Dù biết trước câu trả lời là như thế nhưng vẫn có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn. Ba năm theo đuổi, mỗi lần hỏi câu hỏi ấy vẫn mãi chỉ có một câu trả lời: “Vì anh không phải…”
Một cuộc tình lẩn quẩn, không phải vì tình yêu của Kiệt không đủ lớn để thay đổi Thảo Anh mà là vì tình yêu của Thảo Anh đã khắc ghi đến tận xương cốt một cái tên “Thiên”. Yêu đối với Thảo Anh không phải là từ vẻ bề ngoài hay những thứ hiện hữu, nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến trái tim trong lồng ngực đập không theo một nhịp điệu nào. Nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến ta phải chú ý, phải để tâm. Khiến đầu óc quay cuồng chóng mặt theo những cảm xúc không nhất định từ hạnh phúc cho đến đau khổ, ngọt ngào đến cay đắng, chua xót đến lâng lâng…
Yêu cứ ngỡ là phức tạp nhưng lại rất đơn giản, đôi khi nghĩ nó đơn giản nhưng lại rất phức tạp. Thật khó để hiểu.
Kiệt yêu lâu đến vậy, làm nhều việc cho Thảo Anh đến vậy nhưng đến phút chót vẫn là con số 0 như lúc mới bắt đầu. Đối với Thảo Anh, một người bạn và một người anh trai là ngưỡng mà Kiệt chỉ có thể đạt tới, không hơn.
Người con gái trước mặt khiến Kiệt yêu quay cuồng. Nét trong sáng của một ác quỷ đã thu hút ánh mắt anh từ lần đầu gặp nhau. Ba năm, đủ dài để yêu đơn phương chưa nhỉ? Kiệt hiểu rất rõ, những việc làm của bản thân chưa bao giờ lọt vào mắt Thảo Anh. Cô nàng cho dù cảm kích với những việc làm ấy thật đấy, nhưng vẫn chẳng thể yêu vì trái tim nhỏ bé đó chỉ có thể chứa một người moà thôi. Và người mà trái tim ấy chọn là Thiên, mãi mãi là Thiên chứ không là Kiệt. Đau thật!
- Nhưng bao lâu rồi? Em yêu Thiên hơn 10 năm rồi đấy. Đến giờ vẫn vậy thì em cố gắng với cậu ta làm gì? – Kiệt nói, giọng kìm nén sự đau khổ.
Thảo Anh hợt cau mày rồi lại nhanh chóng dãn ra. Cũng đúng thôi, việc đó Kiệt chưa biết. Mối quan hệ giữa hai con người bây giờ đến mức nào, Kiệt không thể tưởng!
Môi cười khẽ, Thảo Anh lên tiếng trả lời:
- Em và Thiên…đang yêu nhau.
- S…Sao? – Kiệt dường như chẳng thể tiếp thu nổi những thứ mình vừa nghe.
- Em và Thiên bắt đầu cũng được gần 3 tháng rồi. Mọi thứ hiện tại đang rất tốt. Anh đừng lo. – Thảo Anh lại tiếp.
- Sao lại có thể? Chuyện này…
- Em yêu Thiên, mãi vẫn là thế. Em biết anh yêu em nhưng em không thể. Biết là sẽ làm anh đau khi nói những điều đó nhưng em chẳng thể làm khác. Anh phải hiểu! – Thảo Anh nén tiếng thở dài.
- Em đừng nói nữa! Cảm xúc là của anh, em đừng bắt anh phải hiểu những thứ anh không muốn. – Kiệt gần như nổi điên lên.
- Sao anh cứ phải cố chấp điều đó. Anh phải hiểu là nếu tiếp tục anh sẽ khổ, em sẽ cảm thấy có lỗi và sẽ khiến chị ấy tổn thương! – Thảo Anh bất lực.
- Em im đi!
- Anh đừng cư xử như thế! Đâu phải anh không biết Ropez yêu anh thế nào? Anh đang làm tổn thương chính mình và làm đau chị ấy đấy! – Thảo Anh mất hết kiên nhẫn.
- …
- Em nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Em yêu Thiên và mãi mãi yêu anh ấy, sẽ không thay đổi được điều đó. Anh nên quên cảm xúc đối với em lúc này đi và đối xử tốt với Ropez hơn, chị ấy yêu anh hơn bất cứ ai. Chị ấy là cô gái tốt và xứng đáng có được tình yêu của mình, đừng bắt chị ấy phải đau vì anh thêm bất cứ lần nào nữa. Anh cứ ngồi đó đi, em về trước và…suy nghĩ kĩ lại đi! – Thảo Anh đứng dậy bước ra khỏi quán café, bỏ lại Kiệt ngồi thất thần.
Kiệt ngồi gục đầu vào hai bàn tay. Bấy lâu vẫn chưa đủ sao? Tất cả mọi thứ, tất cả những cố gắng của anh chàng cuối cùng vẫn chẳng thể kéo trái tim người con gái ấy về phía mình lấy một lần. Đau thật! Tại sao lại đau quá? Là do trái tim Kiệt quá nặng tình hay do trái tim Thảo Anh sắt đá?

Thảo Anh bước ra khỏi quán café, lòng chợt thấy không yên. Cô nàng làm vậy có quá đáng lắm không nhỉ? Đây là lần đầu tiên nói chuyện với Kiệt thẳng thắn đến vậy, những lần trước cũng chỉ là ậm ừ rồi lờ đi cho qua thì chắc lần này đối với Kiệt, đây sẽ là cú sock lớn.
Em sao vậy? – Thiên từ sau đi tới nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia. Anh đi theo cả hai đến đây nhưng chỉ đứng ngoài chờ.... Anh tôn trọng Thảo Anh và Kiệt nên để họ nói chuyện riêng và Thiên biết, Thảo Anh đã đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới có thể cứng rắn đến vậy.
Hả? Anh…anh làm em hết hồn. – Thảo Anh giật mình.
Hì…tại em lo suy nghĩ quá nên không để ý đến anh. Mọi chuyện thế nào rồi mà em trông lo lắng thế? – Thiên xoa đầu cô nàng.
Em lo Kiệt vẫn cố chấp, không biết anh ấy có chịu hiểu em nói gì không? – Thảo Anh thở dài.
Kiệt sẽ hiểu, anh ấy không mù quáng đâu. – Thiên trấn an.
Nhưng lỡ không thì sao? Nếu như thế em sẽ cảm thấy có lỗi với anh ấy lắm, còn chị Ropez nữa? Em không muốn chị ấy đau khổ. – Thảo Anh chùng giọng.
Em đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi thứ hãy để thời gian trả lời.
Em không biết…
Đừng nghĩ nữa…chuyện đó tính sau, giờ chỉ đi chơi với anh, chỉ cần thấy anh trong mắt là đủ rồi. – Thiên đặt hai tay lên má Thảo Anh.
Ưm…anh làm như mình báu lắm. – Thảo Anh phồng má.
Tất nhiên…bao nhiêu cô muốn mà không được nhé. – Thiên cười hề hề.
Hừ…chảnh! Em không thèm. – Cô nàng lườm.
Vậy anh đi tìm cô khác… - Thiên đang tính quay lưng đi thì Thảo Anh trợn mắt:
Anh…anh dám…
Tất nhiên là dám. – Thiên hất mặt.
Anh…em giận. Đi luôn đi! – Thảo Anh đuổi là Thiên đứng hình. Cứ ngỡ cô nàng sẽ níu tay lại không cho đi, ai ngờ lại đuổi luôn.
Thảo Anh, em…Thôi mà…anh xin lỗi, cục cưng đừng giận anh tội nghiệp. – Thiên nài nỉ.
Không, cục cưng giận anh luôn. – Thảo Anh làm mặt dỗi.
Thôi mà…em giận là anh buồn lắm. Mà buồn là phải hôn em đấy. – Thiên xụ mặt trông rất đáng yêu.
Hừ…anh điên à? – Thảo Anh trợn ngược mắt.
Em không tin? – Thiên cười gian.
Hì…tin…anh đừng có làm bậy giữa đường thế. Anh mà dám là em… - Thảo Anh than thầm, trêu ai không trêu, trêu trúng kẻ sĩ diện cao này.
Thiên cúi đầu xuống, phủ lên đôi môi hồng mềm mại kia một nụ hôn thật sự. Thảo Anh đơ thật sự, mắt mở to nhìn kẻ đối diện. Vị ngọt từ trên môi trôi tuột xuống cổ họng rồi lan đến tận tim. Cảm giác lâng lâng của hạnh phúc chìm đắm cả lí trí, đánh bật cả những suy nghĩ ngại ngùng ban đầu.
Thiên nhẹ nhàng rời đôi môi nhỏ ấy, trong lòng thật sự cảm thấy có chút luyền tiếc. Vị ngọt trên nó, lần đầu tiên Thiên cảm thấy nó lại cuốn hút đến thế.
Thảo Anh vẫn còn có chút mơ màng, gương mặt ửng đỏ đáng yêu. Thật là ngại chết đi được! Giữa dường thế này mà…
Em muốn thêm à? – Thiên nhìn gương mặt còn đang mơ mộng của cô nàng, trêu.
Anh? Đồ biến thái! – Thảo Anh bặm môi, trừng mắt, mặt càng đỏ hơn.
Haha…thì anh biến thái thế đấy. Thế giờ em có chịu đi chơi giáng sinh với tên biến thái này hay không? – Thiên bật cười.
Tất nhiên là đi. Được đi chơi thì ngu gì từ chối? – Thảo Anh hất mặt.
Thế thì chúng ta đi. – Thiên cười nhẹ rồi luồng bàn tay của mình xen qua mấy kẽ tay của Thảo Anh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia.
Thảo Anh mỉm cười đáp lại, lòng dấy lên một niềm hạnh phúc rất ngọt ngào. Bấy lâu nay theo đuổi trong vô vọng, trong thứ mà bản thân hoang tưởng. Đến khi bất chợt nhận ra mọi thứ và nới lỏng bàn tay thì chính bàn tay ấy níu lại mọi thứ tưởng chừng như vỡ vụn.
Cả hai cứ thế nắm tay nhau, hoà vào dòng người trên phố đi đón giáng sinh. Đôi môi cả hai nở nụ cười hạnh phúc, nói chuyện rất vui vẻ. Hạnh phúc đối với họ rất đơn giản, chỉ cần bên cạnh nhau, cảm nhận được hơi thở, nhịp tim và sự tồn tại của nhau là đủ. Họ nhận ra được giá trị của hạnh phúc là thế nào bởi dòng đời xô bổ, do số phận của họ khắc nghiệt hơn tất cả và do…họ không thể lường trước được ngày mai sẽ ra sao?

Kiệt bước ra khỏi quán café và nhìn thấy những thứ khiến bản thân cảm thấy tổn thương. Vẫn cứ ngỡ những lời nói của người con gái ấy chỉ là để ngăn mình chứ không hề thật nhưng mà…nhìn thấy như thế rồi thì làm sao là giả được đây?
Nhói…nghẹt thở…
Mọi thứ dường như tối sầm trước mắt. Hoá ra…mọi thứ là thật, chứ không phải chỉ là một câu nói cho qua như thường lệ. Đau thật đấy! Em làm tôi... ra nông nỗi này rồi phủi tay bỏ đi nhanh vậy? Cớ gì chứ? Em là ai mà có quyền giày vò tôi đến vậy?
Quay mặt bước về hướng ngược lại, cái bóng cao to của Kiệt toát lên vẻ lẻ loi, cô độc. Chứng kiến những thứ đó…có vẻ bây giờ buông tay là vừa rồi nhỉ? Kiệt không muốn xen ngang, không muốn làm người thứ ba, lại càng không muốn phá hỏng cái hạnh phúc của người con gái đó.
Lúc Kiệt cất bước quay đi, từ phía sau vẫn có một người luôn nhìn theo, bước theo bước chân của anh chàng. Nén nỗi đau của bản thân xuống, sự thương cảm lẫn đau đớn ánh lên đáy mắt người đó.
Nói anh chàng ngu ngốc cũng được, dại dột cũng được. Miễn sao bản thân bảo vệ được cho nụ cười trong sáng kia là vui lắm rồi.
Bất chợt bước chân dừng lại. Kiệt cúi gằm gương mặt của mình nhìn xuống đất. Bờ vai rộng kia bỗng dưng…run lên từng hồi.
Con trai khóc…có phải là nhục nhã quá không? Giọt nước mắt ấy sao mà nhiều nỗi niềm đến thế? Cứ bảo là phải mạnh mẽ, phải kìm nén nhưng không được…mọi thứ chực vỡ oà. Ai bảo con trai là không có quyền khóc, là không có quyền yếu đuối cơ chứ?
Mỗi giọt nước mắt của Kiệt rơi xuống, đằng sau lưng lại có người bịt miệng ngăn lại tiếng nấc của mình. Có ai hiểu không? Có ai thấu được? Mỗi khi giọt nước nước mắt của người con trai đó trào ra, trái tim này cũng nhỏ một giọt máu từ vết thương ngày một khắc sâu chẳng thể lành.
Người này đau, người kia hiểu. Người kia khóc, người này quay lưng…
Hít một hơi sâu, dằn lại tiếng nấc và kìm chế nước mắt, người đó bước lên phía trước từng bước một nặng nề. Bàn tay giơ ra như muốn chạm vào kẻ trước mặt, một kẻ quá xa tầm với, một kẻ chẳng bao giờ chịu thấy người đứng sau.
Vòng tay qua tấm lưng rộng, áp mặt vào thân người cô độc ấy như muốn abo trọn tất cả đề sưởi ấm trái tim đang run rẩy kia. Thật sự lúc này cũng chẳng thể hiểu, bản thân mình cũng tổn thương rất nhiều nhưng mà cứ vẫn…
Thảo Anh…có Thiên rồi… - Người đó nói nhỏ khi vùi mình vào tấm lưng ấm áp đầy lạnh lẽo.
… - Kiệt không quay lưng, không trả lời.
Thế sao anh chưa buông tay? – Người đó lại tiếp lời.
Vì…không thể, không đành lòng…tôi yêu cô ấy nhiều thế nào, sao cô ấy không chịu hiểu? – Kiệt cười khẩy, nụ cười đầy chua chát.
Thảo Anh hiểu chứ…rất hiểu…
Vậy tại sao bấy lâu rồi cô ấy vẫn chẳng thể chấp nhận tôi? – Kiệt như thể muốn hét lên.
Vì người Thảo Anh yêu là Thiên…chứ không phải anh…Kiệt… - Giọng nói nhỏ phát ra đầy nghẹn ngào.
… - Kiệt im lặng chẳng thể nói bởi điều ấy là đúng. Là Kiệt tới sau nên đành chấp nhận.
Vậy còn em thì sao? Em yêu anh nhưng tại sao anh chẳng thể yêu em cho dù là quay lại nhìn em lấy một cái. – Người đó nén lại tiếng nấc nhưng còn nước mắt, dù đã cố gắng nhưng nó vẫn cố chấp trào ra, ướt đẫm lưng áo anh.

Em biết là anh thấy mà? Thấy em luôn đứng sau anh thế này, luôn bên cạnh anh nếu anh muốn. Là em tới trước nhưng vẫn thua Thảo Anh…
Hạ Nhi… - Kiệt lên tiếng nhưng lại phải im phắt vì tiếng gắt:
Đừng gọi em bằng cái tên đó! Hạ Nhi…chết rồi…nó là kẻ yếu đuối, chấp nhận yêu anh nên nó chết rồi, giờ chỉ còn Ropez thôi. Để có thể bên cạnh anh, em chấp nhận giết chết Hạ Nhi của chính mình, thay vào đó là một Ropez đủ mạnh mẽ để vươn lên đứng cạnh anh. – Ropez gắt lên với hai hàng nước mắt.
Vậy thì Ropez…em hiểu anh yêu ai mà? Là Thảo Anh… - Kiệt tháo bàn tay đang vòng qua ôm eo mình rồi xoay người lại nhìn chị.
Nhưng Thảo Anh không phải của anh cũng chẳng dành cho anh. Từ khi sinh ra, cô bé đã tự ấn định mình là của Thiên rồi… - Ropez cười buồn, Kiệt đau thì Ropez khá hơn chắc?
Thì sao? Anh không quan tâm…dù sao bây giờ anh cũng chẳng thể yêu em được.
Tại sao chứ?
Anh…không muốn biến em thành kẻ thay thế. Như thế không công bằng với em… - Kiệt lưỡng lự thấy rõ, anh chàng biết Ropez yêu mình đến mức nào. Chính vì thế, Kiệt không muốn chị phải tổn thương thêm vì mình. Thật sự không đáng!
Nhưng em chấp nhận. Chỉ một lần thôi cũng được, cho em cạnh anh một lần thôi. Em muốn ở cùng anh đêm hôm nay…sau hôm nay anh sẽ không thấy em nữa đâu. Nếu anh muốn em biến mất cũng được, không dính dáng đến anh nữa cũng được. Chỉ cần một đêm nay thôi…rồi em sẽ đi… - Ropez ngước đôi mắt đẫm nước của mình lên nhìn Kiệt, hoàn toàn…đó là lời cầu xin.
Kiệt đứng hình, cố gắng tiếp thu những điều vừa nghe. Đôi mắt ấy thành khẩn nhìn anh. Yêu nhiều đến mức chấp nhận làm thế thân sao? Nhiều đến nỗi chấp nhận tất cả chỉ để đổi lấy một chút giây phút bên cạnh nhau thôi sao? Tại sao chứ? Tại sao Ropez lại yêu nhiều đến vậy…không đáng mà…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net