Chương 5.3 : AI ĐỤNG VÀO CÔ ẤY THÌ COI CHỪNG TÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chốc sau, Thảo Anh và hắn cũng bước vào. Thảo Anh hỏi: -  Này…vừa nãy có chuyện gì phải không?Mình nghe nhiêu lời bàn tán lắm.-  Không có gì đâu. Chuyện nhỏ ấy mà. – Nó trả lời vô tư.-  Ừm…phải đó! – Vi gật đầu hạnh phúc khi trên tay cầm cái nĩa có miếng bít tết thơm lừng cho vào miệng.-  Này…cô ăn từ từ thôi. Kẻo nghẹn nữa lại khổ cho tụi này. Ăn còn hơn cả  heo ấy chứ! – Khánh móc Vi.-  Anh nói cái gì? – Vi trợn mắt lên nhìn Khánh, hai má phồng lên đáng yêu cực làm ai đó thoáng chốc đỏ mặt vì vẻ đẹp của nhỏ nhưng lại lấp liếm bằng những lời nói:-  Tôi…nói cô là heo đấy! Thì sao nào?-  Hừ…coi như lần này tôi thua anh! Không tranh chấp nữa. – Vi hất mặt quay đi tiếp tục công việc vĩ đại.***Trận 4: Khánh Thắng Bảo Vi 1-3***Thấy Vi thế thì Khánh cũng chả đá động vì nếu tiếp tục thì chắc mặt tên này đỏ hơn cà chua luôn quá. Thiên nhìn ba cô gái một chút rồi lên tiếng:-  Hôm nay là ngày ba đứa tụ hội, không lẽ không tính lên kế hoạch gì để ăn mừng hả? – Thiên gợi ý và ngay sau đó là nhận được một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Minh.Thiên chạm thấy ánh mắt đó thì cười đểu: “Đừng có trách tao. Vì tao là một người anh tốt nên dĩ nhiên là luôn phải cho em mình giải trí những lúc có thế chứ?”“Cái gì á? Mày mà tốt thì tao còn hơn cả thế nữa. Tao biết tỏng kế hoạch của mày rồi. Mày tính rủ ba đứa nó đi rồi chuồn mất, bỏ lại cho tao chứ gì? Bạn bè thế đấy thằng quỉ!” Minh lườm nguýt đến mức mà đầu Thiên chuẩn bị bén lửa.“Haha…mày biết rồi thì tiếc thật!” Thiên lắc đầu tiếc nuối.“Mày…” Minh trợn mắt nhìn Thiên.Nó nhìn hai ông anh mình đang lườm nguýt nhau đến mức toé lửa thì thở dài. Nó hiểu cái suy nghĩ trong đầu hai ông anh này là gì mà. Vi khi nghe Thiên nhắc tới việc đi chơi thì tía lia cái mồm:-  Hay đấy anh. Em thích cái ý kiến này của anh đó. Thế mọi người nghĩ xem tối nay nên đi đâu?-  Ừm…đi ăn nhé? – Minh cố gắng vớt vát chút. Đi ăn còn đỡ chứ mà đi bar thì…ôi thôi!-  Không, chẳng vui. – Vi lắc đầu.-  Đi bar đi. Chỗ đó là vui nhất! – Thảo Anh nháy mắt làm cho Minh té ghế.-  Cái…gì cơ chứ? Không! Đừng có đi bar. – Minh phản đối kịch liệt.-  Tại sao? – Vi nhìn Minh bằng ánh mắt lưng tròng.-  Ờ thì…“Tink…”Điện thoại nó báo có tin nhắn. Nó lật đật lấy ra xem. Một dòng tin ngắn ngủi với đôi ba chữ cũng khiến nó cảm thấy vui vẻ hẳn lên. .Nó quay sang nhìn Vi đang năn nỉ ỉ ôi Minh thì nói:-  Tối nay chắc không đi bar được đâu Vi!-  Tại sao? – Vi khóc lóc.-  Phải phải. Không đi! – Minh gât đầu lia lịa.-  Anh im đi! – Vi tức.-  … - Minh im re, không dám nói gì nữa luôn.-  Nhưng An ơi, sao lại không đi được? – Thảo Anh cũng hỏi.-  Xem đi! – Nó thảy cho hai con bạn cái điện thoại.-  Ơ… - Hai đứa kia chộp lấy cái điện thoại rồi coi.-  Á…thật chứ trời? – Vi hét toáng lên.-  Ôi trời ơi…Á… - Thảo Anh nhảy cẫng lên.-  Thôi nào…bình tĩnh. Làm gì mà kích động thế? – Nó đứng dậy nhấn hai con bạn ngồi xuống.-  Thế thì chừng nào chứng ta sẽ đi? – Vi hào hứng.-  Chắc 9g tối nay có mặt là được rồi. – Nó nhẹ nhàng đáp.-  Thế là tối nay luôn á? – Thảo Anh vui sướng.-  Ừ…tới giờ, tao với Vi sang đón mày cùng đi! – Nó cười tươi làm ai đó lại thêm một lần nữa chệch nhịp đập ngay tim.-  Ừ…vui quá. – Thảo Anh gật đầu, cười tít cả mắt.-  Này…chuyện gì vậy? – Khánh tò mò chen ngang.-  Liên quan đến anh à? Cái đồ nhiều chuyện! – Vi cau mày nói Khánh làm anh chàng tức phát điên.-  Này này…tôi làm gì cô?-  Thôi…cho tôi xin can! – Nó chen ngang cuộc cãi vã.-  Chẳng có chuyện gì quan trọng đâu Khánh. Tụi này đi đón môt người quen mới về nước thôi. Chắc chắn người ngày sẽ đem lại một bất ngờ lớn cho cậu với Đăng đó! – Thảo Anh nháy m,ắt tinh nghịch.-  Thế còn hai tên kia thì sao? – Hằn chỉ tay vào Thiên và Minh.-  Hì…hai người đó thì không sao đâu. Minh…em khuyên anh nên chỉnh đốn lại mình trước đi, kẻo không…rắc rồi là…em không can thiệp vào giúp anh được đâu! – Vi nói mập mờ làm Minh khó hiểu.-  Là sao? – Minh nhíu mày.-  Cô nói chuyện khó hiểu quá! – Khánh hùa theo.-  Anh không cần biết. – Vi cau mày với Khánh.-  Ờ…thì thôi! – Khánh lè lưỡi.-  Haizz…Minh ơi Minh…không hiểu ý tụi nó à? – Thiên lắc đầu. Sao hôm nay thằng bạn anh lại “ngu bất thình lình” thế này?-  Nói năng thế ai mà hiêu cho nổi! – Minh tức.-  Làm gì ghê thế? Ý tụi nó là “vợ” mày sắp về đấy anh bạn ạ! Lo mà chỉnh đốn đi. Cứ như thế này mày không bị cô ấy phanh thây tao thấy hơi lạ.-  Mày chị khéo…đoán mò thôi! Cô ấy ở tít mù tại Anh chạy show khắp nơi thì lấy đâu ra thời gian mà về đây! – Minh rùng rợn khi nghe Thiên nhắc tới từ “vợ”. -  Mày thử hỏi xem phải không? – Thiên hất mặt về phía tụi nó.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net