PHẦN THƯỞNG CỦA NGƯỜI THẮNG CUỘC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN THƯỞNG CỦA NGƯỜI THẮNG CUỘC

Vác cái mặt bơ phơ và đôi mắt thầm quần như giấu trúc tới trường, cả bốn đứa nhìn cứ như bốn cái thây ma. Hôm nay lớp nó được đi Nha Trang chơi vì đây là phần thưởng của tụi nó khi giành được ba vị trí hotgirl.

- Áaaaa...mấy người là ai? - Hắn hét rồi bật người về sau khi vừa thấy tụi nó.

- Tụi tôi đây chứ ai mà hét! Khùng à? - Nó quát. Đang buồn ngủ mà hắn cứ hét oang oang làm nó bực bội.

- Cô...cô... - Hắn giật mình.

- Đêm qua cả bốn đứa làm gì mà thâm quần cả hai mắt thế? - Thiên hỏi.

- Không liên quan đến anh. - Thảo Anh cắt lời rồi bước lên xe trước.

- Thảo Anh sao vậy? - Vi chau mày.

- Không có gì đâu. - Thiên thở dài.

- Ủa...mà sao Trang lại ở đây? - Khánh hỏi.

- Hihi...đi chung cho vui. Với lại hiệu trưởng đồng ý rồi. - Trang cười tươi.

Hiện tại tất cả mọi người đang đổ dồn mắt vào tụi nó. Và đương nhiên, một phần lí do là vì cô diễn viên người Anh quốc Jersey đang có mặt một cách bất ngờ đây.

Nó hôm nay mặc một cái quần sóoc bạc màu xẻ rách kèm với cái áo phông đen in hình một đôi cánh ác quỷ và từ Devil màu đen. Chân mang đôi giày converse màu đen, hai tay mang vòng đinh tán, trước ngực là sợi dây chuyền chữ thập và tai mang hoa tai hình đầu lâu. Nó đội thêm cái nón màu đen gắn đinh tán và mái tóc hung đỏ được thả tự nhiên. Nhìn nó rất "bụi".

Vi thì vẫn một màu đỏ nhưng cô nàng lại lại chỉ là một cái váy trơn đơn giản có đuôi váy hơi xoè. Chân mang đôi giày cao một tấc màu đen, nhỏ nhìn vẫn giống mọi ngày.

Trang thì dịu dàng nhưng trẻ trung trong chiếc áo sơ-mi carô đen trắng cùng với cái váy đen ngang đùi và đôi giày búp bê màu trắng, tóc được uốn xoăn lọn nhẹ nhàng. Nhìn cô thế này hỏi sao Minh lại không say đến mức chết lên chết xuống cơ chứ?

Cuối cùng, con người khác lạ nhất chính là cô hotgirl ngây thơ, trong sáng trong lòng mọi người - Vương Thảo Anh. Cô nàng mặc chiếc quần da bó ngắn màu đen, áo cúp ngực sóc đen trắng, khoát ngoài áo ao đen cộc tay lửng. Nhìn khó mà nhận ra đây là Thảo Anh. Mái tóc đen dài được cô nàng uốn lọn rồi cột gọn lên, để mái xéo. Tất cả mọi người trong trường đều sửng sốt khi nhìn thấy phong cách này của cô nàng Thảo Anh.

...

Từ xa, dáng ba cô bái xách vali, túi lớn túi nhỏ chạy đến. Không ai khác chính là ba "cựu hotgirl" nhà ta - Nguyệt Thy, Bảo Ngân, Thiên Kim.

- Anh! - Thiên Kim chạy tới ôm chầm lấy cánh tay Thiên nũng nịu.

Ngay lập tức, Bảo Ngân bám lấy Minh và Nguyệt Thy bám lấy hắn. Riêng Khánh thì không bị ai bám cả vì Vi đang đứng cạnh Khánh với ánh mắt hình viên đạn.

Một nụ cười chua chát thoáng qua môi Thảo Anh khi cô nàng nhìn thấy cảnh giữa Thiên và Thiên Kim. Có cái cảm giác quặng thắt lại trong lòng, rồi khó chịu, rồi chướng mắt, rồi nhói lên...

- Có cần phải xát muối vào tim em vậy không? - Thảo Anh nói bâng quơ rồi nhắm mắt lại để hàng nước mắt không kịp ùa ra, tay cắm tai phone vào tai nghe nhạc.

...

- E hèm... - Trang khẽ đằng hắng giọng để gây sự chú ý với Ngân.

- A...chị là Jersey phải không? Ôi...em hâm mộ chị lắm đấy! - Ngân giờ mới để ý và thốt lên.

- Hì...cảm ơn cô. Nhưng trước hết, cảm phiền cô tránh xa người này được không? - Trang cười hiền trả lời mặc dù trong lòng đang lồng lộn lên.

- Ơ...sao ạ? - Ngân ngây thơ.

- Làm ơn tránh xa Minh ra. - Trang nhắc lại.

- Nhưng...tại sao ạ? - Ngân nhìn Trang.

- Bởi anh ta là chồng tôi! - Trang thẳng thắn nhìn vào mắt Ngân. Nói là chồng cũng không quá vì chuyện hai đứa, hai nhà đều biết và cũng làm lễ đính hôn rồi.

- Dạ? - Ngân nhíu mày.

- Cô không nghe nhầm đâu. Chính vì thế cảm phiền cô trả Minh lại đây. - Trang nói khiến cả trường kinh ngạc.

- Ơ...em...dạ. - Ngân luống cuống và đỏ mặt, sau cùng cũng đành phải ngậm ngùi.

- Cảm ơn! - Trang cười với Ngân rồi nhanh tay kéo Minh lên xe.

Chính lúc này, Ngân mới thấy ả ta quê vô cùng. Bây giờ, ả ta chẳng khác nào làm trò cười cho mọi người.

Bên phía hắn và Thiên thì hơi mệt. Cả hai nói rát cả cổ mà Nguyệt Thy lẫn Thiên Kim đều không chịu buông. Cái cảnh này làm nó chướng mắt lắm. Không hiểu lí do nhưng chắc là ông anh mình bị bám như vậy khiến nó cảm thấy khó chịu.

- Ba người ở đây làm gì? - Nó cất tiếng hỏi.

- Liên quan đến cô à? - Thiên Kim chanh chua.

- Ồ...tất nhiên là không những tôi mà còn liên quan đến cả cái tập thể lớp A1 này. Tôi nhớ cô đâu phải thành viên của A1 mà túi lớn túi nhỏ đến đây tham gia chuyến đi? - Nó liếc nhìn mấy cái vali lỉnh kỉnh của mấy nhỏ.

- Vậy à? Xin lỗi nhưng chúng tôi được phép tham gia chuyến đi này. Chính Chủ tịch HĐQT nhà trường cho phép đấy. Nếu không tin, cô có thể đi xác nhận lại. Còn bây giờ thì tránh ra chỗ khác! - Nguyệt Thy hất mặt. (Rõ cậy quyền lực gia đình)

- Tuỳ ba người thôi nhưng tôi nói trước: bọn tôi không chào đón ba người đâu nên đừng có cố tình gây chiến. Tôi cảnh cáo đấy! Đến lúc đó thì đừng hối hận. Tụi này không biết mình sẽ làm gì đâu. - Nó nói rồi quay ngoắt bỏ lên xe.

Tuy nhiên, khi bước mới tới cưa, điện thoại nó đột nhiên rung lên. Nó rút điện thoại từ trong túi quần ra nhìn tên người gọi, sau đó, đi ra vườn sau trường mới nghe điện thoại.Có một người thấy nó như thế cũng lén bước theo...

"Alo...Thầy ạ?" - Nó cất tiếng.

"Ừ...ta đây!" - Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.

"Thầy gọi có việc gì không ạ?' - Nó lễ phép.

"Có. Ta có việc cần nhờ các con đây." - Người đàn ông đôn hậu nói.

"Việc gì vậy thầy?"

"Có bốn lô hàng cần đưa về kho hôm nay." - Giọng người đàn ông lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Hàng? Tận bốn lô? Nhưng mà lần này chúng ta nhập hàng gì vậy?" - Nó chau mày.

"Vũ khí..." - Thầy nó chậm rãi đáp.

"Nhưng...sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?"

"Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!" - Thầy nó giọng lo lắng.

"Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)" - Nó khó hiểu.

"Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau."

"Vâng...con biết rồi ạ." - Nó đáp nhẹ nhàng.

"Ừ...nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó." - Thầy nó cẩn thận dặn dò.

"Dạ."

"À...mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé." - Thầy nó nhắc nhở.

"Dạ...Vậy thôi, chào thầy." - Nó nói.

"Ừm...chào con."

...

Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.

- Ra đi! - Nó lãnh đạm.

- ... - Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.

- Ra đi. Em không thích anh cứ thậm thụt như thế đâu Thiên. - Nó lại nói.

Lúc này, tại góc khuất gần đó, Thiên mới chịu bước ra. Cái dáng vẻ bình thản, hiền hoà nhưng có chút hơi lạnh lẽo của anh đã khiến không biết bao nhiêu con tim rung rẫy và nguyện chết.

Dừng lại trước mặt nó một khoảng cách vừa đủ, Thiên cất giọng nói dịu dàng đầy quan tâm nhưng trong đó cũng có vẻ như đang tức giận:

- D.E.A.T.H nhập 4 lô vũ khí và bắt em bảo vệ chúng à?

- Vâng. - Nó trả lời không chút do dự.

- Mấy giờ?

- 10g.

- Lúc nào?

- Tối nay.

- Ở đâu?

- Cảng Nha Trang.

- Địa điểm để hàng?

- Nhà kho cách đó không xa, sẽ có địa chỉ sau.

- Anh và Minh sẽ đi cùng mấy đứa tối nay! - Giọng Thiên đầy vẻ chắc chắn.

- Không được! - Nó đanh giọng lại.

- Lý do? - Thiên nhìn xoáy sâu vào đôi mắt màu tím đẹp hoàn mĩ của nó.

- Vị trí Bắc và Nam hộ vệ vẫn trống...

- Và cứ như thế là em bắt anh đứng ngoài nhìn em và ba đứa kia bước vào nguy hiểm sao? Lý do em đưa ra có chính đáng không? Ừ thì hai vị trí ấy còn trống nhưng điều đó không có nghĩa anh nhìn em gái mình lao vào nguy hiểm kiểu một mất một còn ấy. Anh phải công nhận là có thể em còn đấy nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không mất. Ai có thể dám chắc em sẽ vẫn an toàn? Anh không muốn đánh cược với số phận kiểu đó khi phần thắng và kết cuộc lại là em! - Thiên cáu gắt.

- Đủ chưa? - Nó nghiêng đầu nhìn anh.

- Hả? - Anh cau mày.

- Nếu đủ rồi thì đừng nói nữa. Đó là quyết định của em. Em không quan tâm anh nghĩ gì. Chỉ có điều bây giờ, khi nói chuyện về D.E.A.T.H thì em là cấp trên và anh là cấp dưới nên mọi thứ em nói lúc này đều là mệnh lệnh bất khả kháng. Em là con người làm việc công tư phân minh nên đối với em lúc này thì khi làm việc, giữa chúng ta không hề có tính cảm anh em mà là sự ràng buộc giữa công việc với nhau. Chính vì thế anh đừng ní gì nữa. Mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh. Anh và Minh đừng đi theo bọn em!! - Nó nhấn mạnh câu cuối.

Nói xong nói quay người đi thẳng ra xe không thèm ngoái lại nhìn. Đối với nó, công việc là công việc. Giữa công việc thì không nên chèn thêm bất cứ thứ tình cảm nào vào đó vì như thế sẽ dẫn đến thất bại. Chưa kể là vì công việc của nó bắt buộc như thế bởi nếu khi đang làm nhiệm vụ, chỉ cần một chút yếu lòng là sẽ chết!

Thiên nhìn theo dáng vẻ cô độc nhưng từ đó toát lên sự tan tóc trong dáng đi của nó mà không khỏi đau lòng. Nó nói đúng. Lời nó là mệnh lênh. Là bất khả kháng bởi trớ trêu khi nó lại là cấp trên của anh. Đã có hơn mấy ngàn con người chết dưới tay nó và nó chưa bao giờ thất bại. Nguyên nhân cũng chính vì nó chẳng bao giờ xen cảm xúc vào khi làm việc.

Thiên đau lòng. Đến bao giờ cô em gái của anh mới tìm được một chỗ dựa vững chắc đây? Nó bây giờ không biết yêu vì chỉ biết có công việc. Không phải...không phải là không biết yêu mà là đã từng yêu nhưng những kỉ niệm, khoảnh khắc ngọt ngào ấy nó không thể nhớ vì...bây giờ, nó là một cô gái không có quá khứ. Mất trí nhớ!

Sau khi nó và Thiên trở về xe, chuyến đi bắt đầu khởi hành. Hiện tại thì Nó ngồi trước hắn vả cả hai ngồi một mình hai băng ghế, Thiên và Thảo Anh cũng ngồi như vậy nhưng có điều rằng hai băng ghế chỉ cách nhau mỗi lối đi ở giữa. Chính vì thế mà chỉ cần quay sang là chạm mặt đối phương. Vi và Khánh ngồi cùng nhau phía sau lưng Thảo Anh, Minh và Trang ngồi sau lưng Thiên. Tất nhiên, mấy dãy ghế của tụi nó là ở phía cuối xe.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh phát ra làm quay qua quay lại tìm nơi phát ra luồng khí ấy. Và cuối cùng tụi nó cũng đã tìm thấy thủ phạm. Là Vi, và người tội đồ kế bên đang năn nỉ ỉ ôi.

Nguyên nhân:

Ban đầu, cả hai ngồi chơi vui vẻ, lát sau, Khánh đeo tai phone nghe nhạc và lim dim chuẩn bị ngủ. Bên cạnh thì Vi đang ngồi nghịch cái điện thoại của Khánh mà ban nãy nhỏ giật được từ tay Khánh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tên này khó chịu và đi ngủ. Khánh không nghĩ nhỏ lại khoẻ vậy, để một đứa con gái thắng mình thì còn gì nhục nhã hơn? T-T

Còn về phía Vi thì nhỏ sau khi chơi game chán chườn thì lại quyết định chụp hình. Sau khi tạo dáng và chụp một pô thì Vi vào xem lại nhưng bất chợt, nhỏ phát hiện ra một thứ khá là "thú vị". Ảnh. Phải, rất nhiều ảnh. Và đặc biệt hơn nữa lại toàn những em mặc áo khá mát mẻ. Nói trắng ra là bikini. Nhỏ nhìn chăm chăm vào từng bức ảnh và bắt đầu suy nghĩ: "Có cái gì hay đâu mà anh coi mấy cái thứ này? Có đẹp đẽ gì đâu cơ chứ? Toàn mấy con phẫu thuật thẩm mĩ thôi mà. Nhìn cái là biết toàn là hàng đã qua dao kéo và đã được lưu thông sử dụng. Bộ hay lắm sao? Coi con này này, da đen hơn cả mình. Hừ...còn con này nữa, eo nó có đẹp bằng mình đâu? Cả con này với con này nữa, ba vòng chưa bằng cả mình nữa là...Tức!!!" (Giống như chị ấy đang tự sướng vậy! Pó tay =.=")

Khánh lúc này cảm thấy hình như nhiệt độ vừa giảm xuống bất chợt nên quay đâu sang nhìn Vi. Cu cậu giật mình khi thấy ngón tay Vi đang lướt qua từng bức ảnh trên điện thoại. Nguy hiểm hơn là gương mặt tối om chứa vô vàn sự đáng sợ.

Không biết, Vi biết tên này thức từ lúc nào mà lại lên tiếng hỏi:

- Thế này là sao?

- Ơ...em...để anh giải thích... - Khánh giật mình.

- Thì tôi đang chờ anh nói đây! - Vi không bộc lộ một chút cảm xúc nào qua câu nói của mình. Nó lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ đóng thành băng và đó cũng chính là tình trạng Khánh lúc này.

- Ơ...anh...anh... - Khánh lắp bắp.

- Sao? - Vi nhướn cặp lông mày thanh tú lên.

- Anh xin lỗi... - Khánh cúi đầu.

- Xin lỗi là thế nào? Tôi đang chờ nghe giải thích hay chờ nghe câu xin lỗi mà anh lại nói thế? - Vi nhếch môi.

- Anh...thực ra là mấy tấm đó là từ trước khi chúng ta...quen nhau. Anh quên chưa kịp xoá...Anh xin lỗi em mà. Anh thề là từ lúc quen em anh không còn động vào mấy tấm hình đó nữa. Tin anh đi mà...Em... - Khánh lay lay cánh tay Vi.

- Hừ... - Vi liếc xéo Khánh một cái toé lửa, hất tay tên này ra, nhỏ thảy cái điện thoại về cho chủ nhân của nó rồi đeo tai phone vào nhắm mắt lại không thèm để ý nữa.

...

Cả đám nhìn chỉ biết cảm thông cho tên này một chút chứ không biết làm sao để giúp. Ai bảo Khánh lại để mấy tấm hình đó ở nơi dễ thấy như thế chứ? Nếu hắn ta biết khôn một chút thì tìm chỗ nào kín kín mà giấu chứ để đấy thì một sớm một chiều cũng bị phát hiện ra thôi.

Ở ngay vị trí ba ghế đầu của chuyến xe có ba ánh mắt đầy phẫn nộ, ghen tức, khó chịu đang chiếu về hướng tụi nó. Đâu đó trong ba ánh nhìn ấy có pha lẫn vài tia khinh bỉ và một chút mưu mô đang ánh lên...

Khi sắp tới nơi, nó vẫn đang đep tai phone vào nhắm hờ đôi mắt lại. Hằn thì bên dưới ngồi chơi game. Đột nhiên, Thiên cầm cái điện thoại của mình xem cái gì đó xong lại hốt hoảng:

- Đăng, Minh, Khánh...tụi mày xem này! - Anh chồm người lên, tay chìa cái điện thoại ra. Ba người kia tuy lưởi nhác nhưng cũng tò mò rướn cổ lên xem.

Đó là một mẩu tin tức với tiêu đề: "Chủ tịch Lãnh Cao Trình bị ám sát một cách bí ẩn". Kèm theo đó là tấm hình ông ta nằm dưới đất chết.

- Cái gì? - Khánh và Minh giật mình.

- Ông ta vừa bị giết tối hôm qua. - Thiên nói.

- Sao lại thế được? Ông ta nổi tiếng là có rất nhiều vệ sĩ và canh phòng rất nghiêm mà? - Khánh nhăn mặt.

- Nhưng vẫn có sơ hở. Điều đáng nói ở đây là tên ám sát không những tìm ra được sơ hở để đột nhập mà còn không để lại bất cứ một dấu vết nào. Bên cảnh sát chỉ tìm thấy một lượng nhỏ Kali-Xyanua trong bình trà mà thôi. - Thiên nói.

- Kali-Xyanua sao? - Hắn nhắc lại.

- Ừm...nhưng thành phần nó khá khác so với bình thường. Chỉ có 85% là giống, 15% còn lại là những phụ dược cho thêm vào nhưng chính 15% phụ dược này làm tăng khả năng độc di chuyển trong máu khiến thời gian tử vong tăng nhanh đáng kể. - Thiên phân tích.

- Bên dưới có bảng phân tích liều lượng kìa. - Minh chỉ.

- Wow...chính xác thật! Không chênh lệch một chút nào cả? Liều lượng điều chế ra quá chuẩn! - Khánh thốt lên.

- Số liệu này... - Minh cau mày rồi quay sang nhìn Trang đang ngắm khung cảnh qua ô cửa xe.

- Mày...không lẽ... - Thiên nhìn Minh rồi như đoán ra điều gì đó, quay sang nhìn đứa em gái vào Thảo Anh.

- Mày nghĩa sao? Thế giới này quả là có tới hàng tỉ con người thật đấy nhưng để làm ra số liệu chính xác như thế này thì... - Minh nói tới đây lại im lặng.

- Ưm...tao hiểu rồi! - Thiên nói rồi ngồi lại xuống ghế, không nói gì nữa.

Khánh và hắn nhìn nhau chẳng hiểu cái mô tê gì nhưng cũng chỉ biết ngồi xuống chứ không hỏi thêm bất cứ thứ gì.

Lát sau, tụi nó cũng tới nơi. Xe của đoàn đi thẳng vào khuôn viên của khu resort chúng nó sẽ ở - Resort Minh Vi.

Khi vừa bước xuống xe, Thiên đã kéo tay nó đi tới một chỗ khuất người mà không để nó kịp ú ớ gì.

- Bỏ tay em ra coi nào! Chuyện gì vậy anh hai? - Nó nhăn mặt.

- Nói! - Anh nó gắt.

- Nói? Chuyện gì? - Nó chau mày.

- Chuyện chủ tịch Lãnh Cao Trình. - Anh nó nhìn thẳng vào mắt nó nói.

- Thế anh muốn em nói gì? - Nó thản nhiên.

- Em là người đã ra tay?

- Nếu anh biết thì đừng hỏi em! - Nó mỉm cười bình thản.

- Vậy là đúng rồi chứ gì? - Anh nói hỏi.

- Vâng. Là em. Chính em làm chuyện đó. - Nó gật đầu.

- Lệnh của D.E.A.T.H? - Anh nó hỏi.

- Vâng.

- Hừ...vậy thôi. - Anh nói nói rồi quay lưng đi.

Đã là lệnh của D.E.A.T.H thì anh cũng chẳng thể làm gì. Cho dù anh giỏi thật nhưng D.E.A.T.H quá mạnh. Anh muốn chống đối lại để mang cô em gái bé bỏng của mình ra khỏi cái chốn đó nhưng anh hoàn toàn bất lực. Không thể!

Cả hai quay trở lại chỗ mọi người đang đứng. Lúc này Trang, Vi và Thảo Anh đang "đấu võ mắt" với ba cô nàng kia.

Những tia điện chiếu từ hai bên chạm vào nhau khiến mọi người nghe cả tiếng "lẹt...xẹt..."

- Chuyện gì vậy? - Nó cất tiếng.

- Mày về rồi đó hả? - Vi quay sang nhìn nó.

- Phải? Chuyện gì vậy? - Nó hỏi.

- Có người gây chuyện thôi. - Trang nhìn nó cười hiền.

- Vậy sao? - Nó nở một nụ cười nhẹ. Chợt, nụ cười đó đập vào mắt một người, cảm giác thân thuộc bỗng tràn về, ở ngay tim nhói lên một nhịp...

- Không liên quan đến cô. Cút chỗ khác! - Nguyệt Thy trừng mắt.

- Ồ...hừ... - Nó giả bộ ngạc nhiên một chút rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng. Một cái nhếch môi xuất hiện.

- Cô cười gì? - Nhỏ Ngân lên tiếng.

- Chả phải tôi đã nói rồi sao? Không lẽ cô không xem lời tôi nói ra gì à? - Nó cười nhẹ nhàng.

- Cô là cái thá gì chứ? Venus của EV (Ở chap 11 mình có nhắc rồi đấy. Là nhóm của tụi nó khi trong ngành showbiz) thì cũng chẳng là gì.

- Ồ...phải. Tôi chẳng là gì. Trong tay tôi cũng chỉ là những thứ nhỏ bé đáng vứt vào một xó thôi nhỉ. Phải! Tôi thấy 3 cái mạng của ba người bẩn quá, chẳng đáng để nắm đâu. Vậy thì phải xoá nhanh nhanh chứ nhỉ? - Nó nói rồi cười khoái chí.

- Sao cơ? - Ba nhỏ đó đần mặt.

- Vẫn không hiểu à? - Thảo Anh cười kinh bỉ.

- ... - Ba nhỏ đó không trả lời, chỉ nhìn tụi nó bằng ánh mắt dò xét.

- Là thế này... - Nó nói rồi búng tay cái "tách".

Sau cái búng tay của nó, ngay lập tức, một làn gió lạnh thổi qua rợn tóc gáy tất cả mọi người. Toàn thể học viên lớp A1 túm tụm vào xem rồi mặt mũi biến sắc. Không thể tin là tụi nó dám làm vậy.

Ngân, Thy và Kim chẳng dám nhúc nhích hay ngọ ngậy gì cả vì chỉ cần một hành động nhỏ thôi, đầu dao nhọn hoắc sẽ cắm thẳng vào cổ tụi ả liền. Ba con dao sáng loáng chĩa thẳng vào cuống họng sợ hãi muốn cất lên tiếng rên rỉ nhưng chẳng thể làm gì. Vô vọng.

- Hừ...vui không? - Nó hỏi.

- Mày... - Thy tức giận trừng trừng mắt.

- Sao nào? Cảm giác có dễ chịu không? Đó là tự cô chuốc lấy. Đừng trách tôi. Chả phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Xem thường giá trị lời nói của tôi thì cô nên biết rằng mình sẽ có kết cuộc này! - Nó nói rồi phất tay cho ba đứa kia thả ba ả xuống.

Sau khi được thả, cả ba ngồi bệt xuống đất ôm lấy cuống họng thở dồn dập. Có vẻ như ba ả đã được tặng một phen ú tim rồi thì phải?

- Hừ...tôi tha lần này...không có nghĩa...lần sau ba cô còn cái may mắn ấy đâu! Nên mà biết giữ cái mạng của mình đi!! - Nó nói rồi đi thẳng, Thảo Anh, Vi, Trang, Thiên, Minh, Khánh và hắn cũng bước theo.

Cả đám tụi nó đến quầy tiếp tân để lấy chìa khoá phóng. Khi thấy tụi nó, cô nhân viên kính cẩn:

- Cô chủ!

- Ừm...đưa ta chì khoá phòng đi. Bốn phòng luôn nhé! - Vi nói.

- Vâng...đây ạ. - Cô nhân viên đưa bốn cái chìa khoá tận tay Vi.

- Rồi. Chúng ta về phòng thôi... - Nhỏ quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net