Chương 62 ~ 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bỏ qua cho hắn !!!” Trước lời nói đầy tức giận khí phách của Harry, các học sinh dần tản ra nhưng vẫn không ai lên tiếng.

Trong phòng học, Severus bước vào thì thấy… “Trò Peverell, đã xảy chuyện gì ?”

“Giáo sư, vừa nãy có một kẻ hạ chú lên Draco thế là Draco biến thành như vậy, con bây giờ vẫn chưa biết là ai làm ?” Harry ôm Draco, một tay lau nước mắt cho cậu ấy.

Severus uy nghiêm quét qua liếc mắt một cái, phát hiện xung quanh đây toàn là các học sinh ma lực cấp thấp thì làm sao có thể sử dụng chú ngữ Biến Hình cấp cao được.

“Đưa thằng bé đây cho ta !!! Trò mau tra ra việc này là ai làm, lập tức báo cho ta biết.” Severus nhận con chồn trong lòng Harry sau đó nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng học.

Severus cẩn thận ôm Draco vào lòng, trở lại hầm, cầm đũa phép thi triển chú ngữ kiểm tra tình trạng sức khoẻ thân thể của Draco sau đó đút Draco uống độc dược. Con chồn còn chưa khô nước mắt, Draco biến trở lại thành hình người, khuôn mặt tái nhợt vẫn rơi nước mắt, đôi mắt màu lam long lanh ánh nước trào lệ.

“Ngoan, đã không có chuyện gì nữa. Đừng khóc !!” Severus lấy khăn tay lau nước mắt cho Draco nhưng nước mắt Draco nhanh chóng làm ướt khăn tay. Đôi mắt ngấn lệ của cậu bé đầy uỷ khuất, biểu hiện trên khuôn mặt tinh xảo như bị người ta làm tổn thương nặng nề.

Severus cứng ngắc vươn tay ôm cậu vào lòng, anh biết Draco tổn thương lòng tự tôn, ở trước mắt bao nhiêu người biến thành động vật thì đối với một người kiêu ngạo như Draco là một trận đả kích tinh thần.

Draco ở trong lòng Severus vẫn khóc nhưng vẫn thẹn quá hoá giận vì uỷ khuất mà khóc. Severus đến đây làm cậu muốn xả ra hết nỗi uy khuất trong thời gian qua, về chuyện ngày hôm nay cậu tuy rằng không biết là ai làm nhưng cậu thề là cậu sẽ không bỏ qua cho người đó. Suy nghĩ hồi lâu, Draco mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Severus thấy Draco im lặng trong lòng bèn cúi đầu nhìn thấy Draco đã khóc mệt đến mức ngủ luôn. Đem Draco đã biến trở lại thành người biến ghế sofa thành chiếc giường mềm mại, đắp chăn cho cậu xong Severus đi tìm Dumbledore báo cáo tình huống.

“Chuyện này rốt cuộc là ai làm ?” Dumbledore hỏi.

“Không ai, hơn nữa xung quanh lúc ấy đều là học sinh năm 4, nhóm Slytherin sẽ không làm mà Gryffindor lại không có năng lực làm vậy. Khả năng duy nhất là Moody nhưng hình như sau khi tan học thì hắn đã rời đi.” Severus nói, cái tên Moody đó rất khả nghi, là bậc thầy Độc dược mũi anh rất nhạy và khi ấy anh đã ngửi thấy trên người Moody thoang thoảng hương vị dược Đa Dịch.

“Moody ? Ta nghĩ hắn ta cũng không có vấn đề gì, trước  đây hắn ta đã từng bị tấn công nên ta mới mời hắn đến Hogwarts, tuy rằng tính của hắn có chút tàn bạo nhưng ta nghĩ hắn không thể gây thương hại cho các học sinh.” Dumbledore vuốt chòm râu nói.

“Vậy ông phải giải thích làm sao khi trên người hắn có mùi hương dược Đa Dịch ?” Severus phẫn nộ hỏi. “Tôi nghĩ mũi của tôi đã thoái hoá đến độ không thể ngửi được mùi của dược Đa Dịch !!!”

“Thật vậy ?!!” Dumbledore kinh ngạc. “Anh chắc chắn chứ, Severus ? Anh có đùa với ta hay không ?”

“Ta không có sở thích đi đùa giỡn với ông !!!”

Dumbledore trầm mặc suy nghĩ chốc lát. “Severus, nếu lời anh nói là sự thật thì rất có thể Moody thật sự đang nằm trong tay hắn, chúng ta không thể cứ nhởn nhơ như thế được, anh hãy giúp ta quan sát hắn, ta phải điều tra xem tên Moody giả mạo này có mục đích gì.”

“Hy vọng ông đừng dẫn sói vào nhà nữa !!” Severus biết ngay ông sẽ phản ứng như thế liền xoay người rời văn phòng, anh đóng cửa mạnh đến nỗi khiến Dumbledore giật mình rung rinh chòm râu.

Dumbledore hít thở một hơi, một tay vuốt râu một tay vuốt lông chim của Fawkes, lẩm bẩm: “Xem ra Hogwarts không thể bình yên được nữa rồi. Chúng ta cũng nên tìm người thừa kế Hogwarts thôi nhỉ, đúng không Fawkes ?!!” Fawkes vỗ cánh như đồng ý lời nói của Dumbledore.

P/s: tác giả hình như hơi bị ngược Draco T~T !!

Chương 64


Draco tỉnh lại nhận thấy bản thân đang nằm trong phòng khách của Severus, cậu nhảy xuống giường đến phòng tắm rửa mặt. Đi ra từ phòng tắm, phát hiện chiếc giường khi nãy cậu đang nằm đã biến thành ghế sofa, Severus đang ngồi bên bàn làm việc chấm bài tập. Severus không ngẩng đầu nói: “Draco, con cần phải trở về. Lát nữa là đến giờ cấm rồi.”

“Con không muốn về.” Draco nhìn anh nói.

Tay cầm bút lông chim của anh dừng lại sau đó lại tiếp tục công việc, dời đề tài: “Mọi chuyện hôm nay đã điều tra xong, con không cần phải hỏi thêm gì nữa. Về phần thủ phạm là ai, con sẽ không muốn hỏi.”

“Con không muốn về.” Draco thấp giọng nói, gần như là thì thầm nhưng Severus lại nghe rất rõ ràng.

“Nơi này không phải là nhà con, đừng có bướng bỉnh nữa !!!” Severus thấp giọng mắng, cho dù có thẹn thùng thì Draco cũng cần phải quay về phòng ký túc xá của mình mà không phải ở đây. Chăm sóc cậu bé đã lâu, anh đôi khi không khống chế được ý niệm khinh thường trong lòng, anh thậm chí còn hưng phấn vì Draco nhìn chăm chú bởi vì Draco thích anh mà cảm thấy vui mừng !! Ý niệm này trong đầu của một bậc thầy Độc dược đã đánh mất vẻ ngoài bình tĩnh của anh, lý trí trong anh cũng dần dần xuất hiện những vết nứt.

“Con không có bướng bỉnh !! Nếu con nói sai thì con nhận nhưng con không muốn phải tạo khoảng cách với chú !!” Draco khống chế không được bước tới phía sau lưng Severus ôm lấy cổ anh, môi dán lên cổ Severus cùng cái lưỡi liếm lên làn da của anh.

“Draco, buông ra !!” Severus không chuyển động, gắt nhẹ với cậu. “Con không nên làm như vậy, con nên biết con là một Malfoy, là một Slytherin. Không cần phải giống một con quỷ nhỏ phát tình với một lão già.”

“Con là một Malfoy, đúng vậy !! Con đều luôn luôn ghi nhớ, con còn nhớ rõ ràng sự giáo dục của gia tộc Malfoy: Malfoy muốn gì thì cuối cùng sẽ được nhận.” Draco chen vào ngồi lên đùi Severus, cánh tay gắt gao quấn quanh cổ anh, đôi mắt lam trong tình thế bắt buộc ánh lên tia lửa đối diện với đôi mắt đen thâm trầm đầy phong ba đều cho thấy được biểu tình của cả hai: “Là một Slytherin, con nhớ luật thứ 52 của Slytherin: Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Bản thân muốn gì đó, muốn làm gì đều không từ thủ đoạn, điều này chú vẫn luôn dạy con, chú nghĩ vì sao, Severus ?”

“A, đây là chuyện Malfoy cần nên làm sao ? Một Malfoy thế mà ngồi trên giường của giáo sư ? Ta không biết một Malfoy lại cảm thấy hứng thú với một lão già lai tạp như ta !!?” Vẻ mặt Severus rất bình tĩnh, chỉ là theo thói quen sử dụng Bế Quan Bí Thuật, đôi mắt anh trở nên trống rỗng. Nhưng vẻ mặt này không hợp với vẻ mặt bình tĩnh của anh chứng tỏ là trong lòng đang rất kích động, anh nên nói là bản thân anh thật may mắn sao, anh thế nhưng lại lọt vào mắt xanh của một Malfoy !!

“Severus, con chỉ vì thích chú.” Draco nói ra tình cảm chôn chặt bấy lâu nay.

“Tình cảm của con ta khó có thể nhận nổi. Ta trông con lớn lên, làm trưởng bối của con ta có trách nhiệm dẫn dắt con sau những quyết định sai lầm. Trở thành chủ nhân tương lai của gia tộc Malfoy, ta nghĩ con rõ ràng hơn về trách nhiệm của bản thân con, con hẳn sẽ phải cưới một tiểu thư thuần huyết sau đó tiếp tục phát triển vinh quang của gia tộc mà không phải ở bên cạnh ta – bạn của cha con. Hơn nữa, ta không có nghĩa vụ cùng con dây dưa chơi trò chơi tình yêu, ta nghĩ với một người như con thì con có thể chơi trò chơi này với bất cứ ai mà con muốn chứ không phải là một lão già như ta.” Severus cứ ngồi như thế mặc Draco ở trên người anh.

“Con còn nghĩ có thể ở bên cạnh chú, con không muốn chơi trò chơi tình yêu với chú.” Draco nhìn ánh mắt Severus, nói từng câu rõ ràng.

“Con tự cho rằng đây là tình yêu thực sự sao ? Ta đã nói rồi ta không có hứng thú tham gia vào trò chơi tình yêu với con, nghĩ lại cha của con, ta là bạn của hắn, ta làm sao có thể ở bên con của hắn như người yêu được, với lại con hãy bình tĩnh mà suy nghĩ thật kỹ về con và về gia tộc con. Quan trọng nhất, hãy nhớ kỹ điều này Draco, con thích ta là chuyện của con nhưng ta không yêu con.” Lời nói của anh thiếu chút nữa khiến lòng anh tan nát, cũng may là anh vẫn còn lý trí tuy rằng sẽ khiến Draco thương tâm.

“Không, chú thích con, chú yêu con !!” Draco lắc đầu, cậu không tin. “Con đã nhìn thấy Thần Hộ Mệnh của chú, đó là bạch khổng tước y hệt như con. Muốn con từ bỏ tất cả thì hãy cho con xem Thần Hộ Mệnh của chú.” Draco nghĩ tới Thần Hộ Mệnh của anh, là phù thuỷ thì đều có Thần Hộ Mệnh. Thần Hộ Mệnh là thứ sẽ phản ánh nỗi lòng ấm áp của phù thuỷ và Thần Hộ Mệnh còn phụ thuộc vào tâm lý của phù thuỷ.

“Ta chỉ nghĩ hôm nay con nói mớ, Draco.” Severus quay đầu, không muốn cùng Draco lãng phí thời gian tranh luận mà không có kết quả, anh lấy ra đũa phép đẩy Draco ra sau đó để cậu ngồi xuống ghế sofa. Anh không muốn dùng bùa Quên Đi với Draco bởi vì sẽ gây ảnh hưởng đến đầu óc của cậu bé, anh cũng không muốn biến con của bạn thân thành một đứa ngu ngốc, huống chi đối với tình cảm này của Draco khiến anh không thể có ý niệm thương hại cậu.

Draco bị hạ chú bất động vẫn ngoan cố trừng mắt anh, ánh mắt tràn đầy không tình nguyện.

“Trở về đi, Draco. Con vẫn còn được lựa chọn.”

“Con không đi !!!”

Sau đó, Severus không nói nữa, anh xoay người đi vào phòng thí nghiệm rồi còn hạ mấy chú ngữ khoá cửa ở cửa ra vào. Chú ngữ bất động của Draco chỉ có hiệu lực trong nửa tiếng nên anh không lo lắng Draco xảy ra tình huống gì trong phòng khách.

Bị Severus bỏ lại trong phòng khách, Draco đã cử động được, cậu trừng mắt nhìn phòng thí nghiệm rồi quay người trở về ký túc xá. Hôm nay làm rõ mối quan hệ với Severus khiến cậu nhận ra rằng cậu không phải không thể thắng, tình huống trước mắt xem ra Severus rất có khả năng sẽ tiếp nhận tình cảm này. Nếu Severus thực sự không thích cậu, anh ta sẽ không hạ chú lên cậu mà ngược lại sẽ thả Thần Hồ Mệnh ra cho cậu xem. Về vấn đề Severus lo lắng thì có lẽ cậu nên nói chuyện rõ ràng với cha việc cậu thích Severus. Cha cậu và Harry đều có thể ở cạnh nhau, thế tại sao cậu không thể ở bên cạnh Severus ? Severus là bậc thầy độc dược tài năng nhất giới phép thuật, cũng là con trai duy nhất – người thừa kế cuối cùng gia tộc Prince, anh ấy vẫn là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất, là Viện trưởng nhà Slytherin. Thân phận của Severus đủ xứng đôi với một Malfoy, về phần chênh lệch tuổi tác, tuổi tác giữa cha và Harry còn lớn hơn so với giữa cậu và Severus !!!

Lúc này, Draco hoàn toàn dứt bỏ nỗi lo lắng, vừa nãy còn lo lắng sau này Severus sẽ phản ứng như thế với cậu, còn bây giờ cậu đang chờ mong nhận cái gật đầu của Severus.

Trở về ký túc xá, Draco nói chuyện phiếm cùng mấy người bạn mà trong lòng thầm lên kế hoạch, đối với người như Severus – là một người hiểu anh hơn ai hết, cậu tự nhiên sẽ biết ứng phó như thế nào, tóm lại kế hoạch của cậu đều dựa vào hết luật lệ nguyên tắc của Slytherin, ví dụ trong đó có điều thứ 9: Xem xét thời điểm, chỉnh sửa kế hoạch đúng lúc, thích ứng với rắc rối; điều thứ 19: Chuẩn bị chu toàn, cứ thế mà đi, cùng với điều thứ 42 là không được buông tha; qua những điều này đối với cậu là những lời giải đáp rất có ý nghĩa. Vì thế kế tiếp, cậu phải nắm chắc theo đuổi tiết tấu, vừa không trốn tránh Severus về phương diện khác cũng không được làm cho Severus chán ghét sự tồn tại của cậu.

Mang theo nụ cuồi, Draco tiến vào mộng đẹp. Lúc này trong phòng thí nghiệm im lặng, Severus bất chợt hắt xì, anh không biết được rằng anh đã trở thành con mồi của Slytherin đáng sợ nhất, hơn nữa chú rắn nhỏ ấy rõ ràng đã có thể nhanh chóng hạ miệng cắn đối phương nhưng anh không biết chỉ cần con rắn ấy bò lên thôi thì anh sẽ mãi mãi không thể kháng cự được nữa.

P/s: Yue bảo thật chứ dịch khúc Draco so sánh giữa Harry và Lucius với đoạn Draco lên kế hoạch thôi mà cười như con điên mới nhập viện =]]]]]

Chương 65


Giáo sư Moody gần đây không có hành động gì bởi vì hắn thường xuyên không gặp mọi người, có khi còn không được lên cầu thang Hogwarts thậm chí còn bị nhốt trong văn phòng hoặc bị nhốt ở ngoài phòng học. Người khởi xướng là Harry đây cảm thấy khá hài lòng vì trả thù được cho Draco.

Ngày đó, thừa dịp không có ai đi qua lại hành lang phòng học Phòng Chống. Harry cầm đũa phép chĩa về phía trước dùng chú ngữ. “Hồi Tưởng !!!”

Toàn bộ phòng học tái hiện lại tình cảnh hồi đó, Harry kiên nhẫn nhìn các học sinh tan học, lúc ấy đằng trước đằng sau bọn họ đều là học sinh năm 4, Moody đang đứng ở bàn giáo viên sau đó đi theo đoàn người học sinh ra khỏi phòng học, khi các học sinh đi ra thì Moody cũng đã đi ra theo.

Tuy rằng không thể chắc chắn 100% là Moody làm nhưng hắn là người đáng nghi nhất. Cho dù không phải Moody, Harry cũng không thích hắn. Quyết định sẽ trả thù Moody, Harry bắt đầu cùng Hogwarts dạy hắn một bài học, hắn vẫn còn là giáo sư nên bọn họ không thể làm gì được hắn nhưng điều đó không gây ảnh hưởng đến mấy cái trò đùa dai của bọn họ.

Những vị khách sau vài ngày nữa sẽ đến Hogwarts, trước giờ tan học các học sinh, các giáo sư của trường đi đến trước toà thành Hogwarts chia thành hai hàng.

“Sao còn chưa tới nhỉ ? Tụi mình đứng ở đây lâu rồi, chân mỏi quá !!” Trong đám học sinh, có người thầm nói.

“Sẽ nhanh đến thôi.” Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này màn đêm đã buông xuống, nửa vầng trăng đã xuất hiện sau những đám mây.

“Bọn họ đến bằng gì ?” Pansy hỏi.

“Xe lửa.” Blaise chớp mắt.

“Tớ nghĩ không phải xe lửa.” Draco đáp.

“Hay là cưỡi chổi ?” Harry thêm vào.

“Cưỡi chổi cũng chẳng hoa lệ gì.” Draco nói. “Hơn nữa lộ trình xa sẽ không chọn cưỡi chổi bay đâu.”

Đúng lúc này, các giác sư đứng sau lưng Dumbledore hô lên: “A, nếu tôi không sai thì đại biểu Beauxbatons đã đến đây !!!”

Nhóm Harry nhìn theo phương hướng Dumbledore chỉ, trên bầu trời xuất hiện một cái bóng đen hơn nữa bóng đen càng ngày càng lớn, đợi cho đến khi bóng đen đó đi vào toà thành Hogwarts thì Harry nhìn thoáng qua rất giống một căn nhà lớn. Sau đó, cậu nhìn kỹ lại thì đó là một cỗ xe ngựa lớn, xe có căn phòng lớn như vậy được kéo bay bởi mười hai chú ngựa có cánh mà mỗi con ngựa to lớn chẳng khác voi cho lắm.

“Xuất hiện ấn tượng !!” Draco thấp giọng tán thưởng.

“Phải.” Harry gật đầu, những chú ngựa này rất được nhưng nhìn gần thì chúng quá lớn.

Xe ngựa không làm chủ tốc độ mà đáp xuống trước toà thành Hogwarts làm Neville doạ sợ ngã lên người Blaise, Blaise nhéo một cái lên lưng Neville rồi buông cậu ra, chỉ thấy bên tai Neville ửng hồng, cậu còn liếc xéo Blaise một cái. Blaise sờ sờ mũi không biết nên nói gì.

Xe ngựa dừng lại, người đầu tiên đi ra là một nam sinh, nam sinh đem cửa mở ra, trước mắt mọi người xuất hiện một đôi giày thật to, người đi ra tiếp theo là một quý bà cao lớn nhìn trông chẳng khác Hagrid gì mấy.

“Hoan nghênh bà, phu nhân Maxime.” Dumbledore tiến lên hành lễ tỏ vẻ chào đón, các học sinh cùng nhau vỗ tay.

“Cảm ơn, Dumbledore.” Phu nhân Maxime nói. “Đây là học trò của ta.” Bà chỉ ra những nam nữ sinh phía sau rồi hỏi. “Karkaroff đã đến chưa ?”

“Ông ấy sẽ đến ngay thôi.” Dumbledore trả lời. “Bà muốn ở lại đây chờ ông ấy hay là bà bên  trong ngồi chờ ?”

“Vậy chúng ta vào trước, còn xe ngựa…” Phu nhân không xác định nói.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc giúp bà.” Dumbledore đi đầu làm bộ dáng mời khách tiến vào toà thành và tiếp tục chờ bên Trường Durmstrang.

Harry hít một ngụm khí lạnh, tự ếm lên người bùa chú giữ ấm, nhiệt độ ban đêm có mang hơi lạnh mà đồng phục của bọn họ lại mỏng nên khi khí lạnh thổi tới khó chịu vô cùng. Cậu nhìn xung quanh thấy có rất nhiều học sinh đứng xoa xoa tay và cánh tay.

“Còn phải đứng chờ bao lâu đây ?” Draco thấp giọng hỏi, phát hiện cách đó không xa Severus đang nhìn về phía cậu, Draco tươi cười một cái như khiêu khích làm Severus quay đầu.

Harry nhìn Draco cười sáng lạn không thấy mặt trời, hỏi: “Cậu cười cái gì ?”

“Không có gì !!” Draco nói. “Chúng ta phải chờ bao lâu đây ? Cậu có biết Durmstrang tới bằng gì không ?”

Harry lắc đầu, cậu không quá hiểu biết về Durmstrang chỉ biết đó là Học Viện học về Hắc Ma thuật.

“Đến kìa !!” Có người kêu lên, hơn nữa còn chỉ vào phương hướng chỗ Hồ Đen.

Lúc này, Hồ Đen trên bề mặt khẽ rung động xuất hiện nhiều bọt nước, mặt hồ trung tâm xuất hiện lốc xoáy cuối cùng xuất hiện cây cột buồm rồi từ từ một chiếc thuyền trồi lên dưới hồ, chiếc  thuyền lớn cuối cùng dừng ở bên bờ sau đó một nhóm người xuất hiện, đi đầu là một người đàn ông đi về phía Dumbledore. “Dumbledore !!!!” Người đàn ông nhiệt tình kêu lên. “Ôi, bạn thân của ta, ông khoẻ chứ ?”

“Ta khoẻ, cảm ơn ông, Giáo sư Karkaroff.” Dumbledore trả lời.

“Để ta giới thiệu với ông, đây là Victor – là học trò giỏi nhất của ta.” Karkaroff kéo một nam sinh cao lớn đến trước mặt Dumbledore, phút này có nhiều học sinh Hogwarts nhận ra nam sinh này. “Là Krum !!”

Tiếp, Karkaroff lại kéo một người đàn ông lịch thiệp đến phía trước. “Ta còn muốn giới thiệu với ông một Giáo sư tài năng, đây là Giáo sư dạy Hắc thuật – giáo sư Green. Đây là lần đầu tiên anh ta tham gia vào trận thi đấu kỳ này.”

Dumbledore nhìn người đàn ông tóc vàng, vẻ mặt xanh ngắt nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, chỉ là người bên ngoài có thể nhìn thấy chòm râu  của ông đang run run. Sao có thể là hắn ? Dumbledore nghĩ trong lòng, bên Đức không có khả năng sẽ nhận tin tức nhanh như vậy được !! “Hoan nghênh ngài, Giáo sư Green.” Dumbledore bình tĩnh nói.

P/s: người thương của lão mật ngọt đã xuất hiện rồi *tung hoa*

“Xin chào, thật vui khi được  gặp ngài, Hiệu trưởng Dumbledore.” Giáo sư Green, tên đầy đủ là Gellert Grindelwald – Chúa tể Bóng Tối đời thứ nhất, người đàn ông trung niên tóc vàng gắt gao nắm lấy bàn tay gầy go đầy nếp nhăn của Dumbledore.

Dumbledore rút tay về sau đó ho khan nói: “Các vị khách đi đường xa đã mệt, mời mọi người theo ta !!” Dumbledore ổn định bước đi để dẫn các vị khách vào toà thành, cố gắng không để ý đến ánh mắt nóng rực ở phía sau lưng.

Nhóm Harry ngồi vào hàng ghế Slytherin, các học sinh Durmstrang ngồi phía bên cạnh, Draco thì ngồi đối diện Krum.

“Draco ngưỡng mộ Krum từ lâu, tớ nghĩ cậu ấy hiện tại đang vui lắm.” Pansy đổi chỗ ngồi nói nhỏ với Harry.

“Ừ, tớ nghĩ Krum rất lợi hại.” Harry thản nhiên nói, đêm nay xuất hiện thêm người tên Green, Cedric không có nói qua nhưng người đàn ông này rất kỳ lạ, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Dumbledore, ông ấy cũng vì sự xuất hiện của hắn mà có nhiều hành động vội vàng. Harry nhìn thoáng qua Krum đang nói chuyện với Harry rồi lại tiếp tục nhìn sang Dumbledore.

“Harry ?” Pansy thúc tay Harry. “Cậu suy nghĩ cái gì ? Cậu đều không tập trung tớ đang nói gì !!”

“Không có gì.” Harry đáp.

“Xạo nha~~~, cậu nghĩ tới chú Lucius chứ gì ?” Pansy thấp giọng tinh quái hỏi.

“Cậu nói bậy bạ gì đó ?” Harry trừng mắt liếc cô một cái. “Cậu không thấy giáo sư Dumbledore rất kỳ lạ sao ? Ông ấy từ nãy tới giờ vẫn không hề cười qua một lần !!”

“A, Harry !! Cậu đang nói cậu chấp nhận bỏ chú Lucius đẹp trai mà đi quyến luyến chạy theo một lão già đang ưu sầu ư ?” Pansy thấp giọng kinh hô, cười quỷ quái.

“Đừng nói bậy, Pansy. Tớ chỉ cảm thấy sau khi vị giáo sư Green kia đến thì những nụ cười của giáo sư Dumbledore trông rất cứng ngắc.” Harry tức giận cắt ngang lời của cô.

“Không quan tâm, tớ không có hứng thú với lão già đó !!” Pansy nói. “Còn không bằng tớ tự xem anh đẹp trai của tớ thì hơn !!”

Harry hết chỗ nói, Cedric bị Pansy coi trọng đến mức Harry nghĩ không biết đó có phải là chuyện tốt không. Cedric gần đây đều trốn tránh Pansy, chỉ cần vừa thấy cô là anh ta bỏ chạy mất.

“Coi như chúng ta đã có mặt đầy đủ, bắt đầu nhập tiệc thôi !!” Dumbledore đứng lên. “Xin mời mọi người dùng bữa, hãy cứ tự nhiên như nhà của mình nhé !!”

Harry nhìn một màn giáo sư Green bưng một dĩa thịt dê nướng sắp xếp cho Dumbledore, hơn nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net