c3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Evans ngồi nghỉ tại quán kem khá lớn nằm ở trung tâm và đương nhiên là cùng với Lily vì mẹ cô vẫn chưa lựa xong một vài thứ nên đã để hai đứa cùng đi ăn kem để đợi, cô bé mười tuổi với mái tóc đỏ cháy xinh xắn ngồi nhìn cô, tuy chỉ là len lén nhìn lên thôi nhưng đủ để cô biết. 

- Lily, em có gì muốn nói với chị không? 

Bị gọi tên cô nàng tóc đỏ giật mình, quay phắt ra chuyển sự chú ý của mình vào cây kem trước mặt của mình. 

- K..không có đâu ạ chỉ là em tò mò vị dâu có ngon không thôi....

À, cô hiểu ngay lập tức, vị kem của cô là vị dâu, ý của em ấy là muốn thử cái của cô. Pertunia trả lời rằng nó cũng khá bình thường mặc dù dâu là cái cô thích sau đó dùng một cái muỗng múc một miếng kem vừa phải bỏ sang cho em gái mình rồi tiếp tục thưởng thức cái vị ngọt thanh thanh của kem dâu tươi, trước giờ là vậy, Pertunia à không, Ly luôn ăn riêng nếu đồ ăn của cô bị dính miệng người khác thì cô sẽ không ăn nữa nên cảnh của cô bé tóc đỏ tưởng tượng ra khi chị mình cho thử kem và cô nhóc sẽ dần dần bắt chuyện với cô đều tan tành. 

Lily vẫn luôn có một vướng mắc trong lòng, cô được mẹ yêu thương hơn chị dù còn nhỏ nhưng cô cũng đã nhận thức được điều này, nhưng em của Evans vẫn luôn cho rằng điều đó là điều đương nhiên vì cô nhỏ hơn Pertunia, mặc dù cảm thấy rất tội chị gái mỗi khi chị ấy cãi nhau với mẹ nhưng Lily vẫn đơn thuần nghĩ nếu mình yêu thương chị như mẹ đối với mình là đủ, rồi ngày đó đến, chị cãi nhau một trận to với mẹ, gương mặt của chị lúc đó đầy uất ức nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, mẹ tát chị rồi nói những câu quen thuộc mà lúc nào Lily cũng nghe như, con là chị tại sao con luôn so sánh bản thân mình với em vậy?

Evans đã bùng nổ ngay giây phút đó, chị bỏ đi tận ba ngày, mọi người rất lo lắng, mẹ cũng vô cùng dằn vặt rồi ba tìm thấy chị, sau khi chị tỉnh thì chị rất lạnh nhạt với mọi người, ngày nào cũng khoá cửa phòng ở trong đó, Lily từ đó cho tới giờ đã không thể bắt chuyện được bình thường như trước nữa, Pertunia chẳng buồn quan tâm đến cô, cũng mặc kệ luôn cảm xúc, không còn cáu gắt như trước nữa. 

Còn đối với Ly thì rất dễ hiểu, nếu linh hồn của cô không xuyên qua thân thể này thì bản thân Pertunia Evans bây giờ đã mất được gần hai năm rồi, mà lí do gián tiếp gây ra lại chính là gia đình này, nên dù cho cô cư xử rất thoải mái với người lạ như vị giáo sư môn biến hình McGonagal kia hay ông Olivander nhưng lại lạnh nhạt hoàn toàn với gia đình của thân thể này. 

Ăn xong bà Evans dẫn cả cô và Lily đến hiệu sách trước khi về, em gái cô bởi vì thấy rất nhiều cuốn sách với tựa đề vô cùng thú vị đã chọn tận năm quyển mặc dù con bé không hay đọc sách lắm nhưng lại chăm chỉ nên chắc nó sẽ đọc hết ít nhất hai quyển trước khi cô nhập học thôi nên Pertunia trừ hao đi hai quyển có thể mượn từ Lily nên bản thân chỉ vốn tính chọn mười lại giảm xuống tám và đa số đều là kiến thức bùa chú ở tương lai cô sẽ được học, cô muốn biết trước và luyện tập nó để biến cuộc sống này trở nên dễ dàng hơn(?)

Một tháng sau đó trôi qua vô cùng bình yên trừ việc giờ đây trong nhà Evans thường xuyên có những đồ vật lơ lửng thông qua đũa phép của Pertunia, chỉ cần cô cần làm việc gì đều sẽ ở trên phòng hoặc đứng trên hành lang đọc chú, thỉnh thoảng cô cũng giúp đỡ mẹ của mình làm một số việc nhà còn Lily thì khỏi nói, có lẽ cô giờ đây là siêu thần tượng trong lòng em gái nhỏ.

Giữa tháng tám, Pertunia ngồi ở bồn phun nước nối giữa ba khu phố đường nhiên là trong đó có cả "khu của tệ nạn" nhà của Snape ở khu đó, lí do nó được gọi là "khu của tệ nạn" thì ai cũng biết ban ngày thì con đường đó vô cùng vắng vẻ và u ám dường như ánh mặt trời không hề rọi lên nó vậy, cô ngồi đây tay chọc vào bồn nước, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt trời, cô đang cảm nhận cái được gọi là sự uyển chuyển của dòng nước khi kết hợp với thiên nhiên bên ngoài, đôi mắt của Pertunia trông như phát sáng khi cô bắt đầu vẩy đũa phép ở dưới nước và rồi cô rút tay lên chạm vào vùng da bị trầy xước của cậu nhóc ngồi cạnh. 

Phải rồi, bằng một cách nào đó mà cô đã làm quen được với con dơi u ám Severus Snape kia, đường nhiên là Lily không biết vì gần như hai người không hề gặp nhau chỉ khi nào bắt gặp chỉ chào một cái rồi cùng lắm là ngồi cùng một chỗ đọc sách thôi, hôm nay hơi đặc biệt vì trong khi Pertunia đang nhìn chằm chằm vào mặt nước lúc mới tới thì thấy cậu đang ngồi một góc trong hẻm, cả người đầy thương tích.

- Severus Snape, em làm gì ở đây vậy? 

Snape ngẩn đầu, khi thấy cô cậu đã cố đứng dậy. 

- Em chỉ ngồi nghỉ thôi - và nhanh chóng đổi chủ đề để cô không chú ý tới những vết thương - còn chị, sao hôm nay chị lại đi tới tận đây vậy? 

Pertunia im lặng quét từ trên xuống dưới người của cậu, biết được vị thiên tài độc dược tương lai kia đang cố gắng đánh lạc hướng nên cô cũng thuận nói.

- Chị đang học, đúng lúc cần vật thí nghiệm.... Snape làm đi. 

Sau đó là cảnh phía trên, khi Pertunia chạm tay vào phần má bị ửng đỏ và xước nhẹ của cậu, cậu cảm thấy không hề rát như bình thường, nó vô cùng mát và.... 

- ...mắt chị đẹp thật

Cô khựng lại, sờ tay lên mí mắt. 

- Đó là tác dụng phụ của phép thuật đó, mỗi lần chị dùng phép nào đó là nó lại như cái đèn vậy - cô ngừng lại một lát, khoé miệng hơi mỉm vì thấy thành quả của mình trên má của Snape, phần da đó không còn ửng đỏ nữa, nó đã khỏi hoàn toàn - nếu Snape nhìn thấy chị dùng phép vào ban đêm không chừng còn tưởng chị là ma đấy. 

Cô từng té u đầu trong nhà tắm lúc giữa đêm khi mà nhìn thấy mắt mình trong gương đó. 

Sau đó cả hai cùng tán gẫu với nhau cho tới khi trên người cậu không còn bất cứ vết thương nào, thấy Evans đang nhìn mình với ánh mắt tự hào, Snape cũng cảm ơn cô, cô không biết là lúc nhỏ vị dơi hắc ám này lại thoải mái và lịch sự như vậy, nhưng không sao dù gì thì cô cũng đã thực hành thành công phép chữa thương của phù thuỷ cổ xưa, điều này không được hướng dẫn trong sách mà là do cô đã vô tình đọc được ở trong câu chuyện lịch sử từ cuốn sách của Lily, thời khởi nguyên, phù thuỷ thường hay chữa lành bằng nước khi cảm nhận và kết hợp chúng với thiên nhiên, hiệu quả nhất là với ánh sáng của mặt trời và mặt trăng. Chỉ vì dòng ngắn ngủi đó trong sách mà Pertunia đã thử đi thử lại cách này nhưng nó chỉ khiến vết thương của cô nhẹ hơn một chút chứ không lành hẳn, điều này làm cô có hi vọng để cố gắng hơn và ngày hôm nay cô đã thành công. 

Đưa cho Snape một viên kẹo rồi cô tạm biệt để quay về phòng ghi chú lại, cậu nhìn bóng lưng của Evans khi ở cùng cô cậu cảm thấy rất thoải mái, vì cô hầu như chẳng có phản ứng gì nhiều đối với cậu cả, thường thì là sự thương hại tội nghiệp đôi khi cậu còn bị kì thị, xa lánh, Lily đã dùng đôi mắt thương hại đó nhìn cậu nhưng cô cũng mạnh mẽ, cô bảo vệ cậu khỏi đám bắt nạt, đó là lí do vì sao cậu rất trân quý Lily nhưng còn với Pertunia thì khác, cô không hề thương hại hay xa lánh cậu cũng không bảo vệ cậu, cô đối với cậu không lạnh cũng không nhạt, lại cùng một sở thích đó chính là đọc sách, và ưa thích sự yên tĩnh, cô đơn cũng được nhưng chỉ cần nó thôi.

Như hôm nay cậu cũng biết là Pertunia không hề có ý giúp cậu chỉ là thuận đường thuận việc mới tuỳ tiện vớ lấy Snape để thí nghiệm ma thuật, điều này làm cậu không hề có bài xích gì với cô cả, không cần phải cố dấu đi vết thương như khi trước mặt Lily, bởi vì nó làm cho cô ấy buồn còn đối với Evans, cậu cảm giác như dù cậu có thù ghét hay ngọt ngào trước mặt cô thì cô vẫn giữ nguyên thái độ đó vậy kiểu những người xung quanh đều không hề quan trọng, hoặc nếu sau này Severus có phản bội cô đi chăng nữa thì Pertunia vẫn sẽ không oán trách, không tò mò cũng không thù hận, vì con người của cô có vẻ luời phải bỏ tâm vào nó vậy, chính nó đã khiến vị dơi u ám kia rất thoải mái khi ở gần cô. 




------

Severus Snape không thích Pertunia mà đối với cô là sự kính trọng, dù cho sau này phải đối đầu với nhau, anh vẫn giữ nguyên thái độ của mình không thay đổi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net