Chương 105 - 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105: Nụ hôn dưới cây tầm gửi
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Quay vào nhà, Harry nhìn thấy Kreacher đang vội vội vàng vàng trong bếp, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho bữa tiệc lớn đêm Giáng sinh. Tuy rằng nhà Black đã trở nên sạch sẽ, nhưng Harry vẫn cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, cậu yên lặng lắc đầu.

“Sirius!” Harry quay đầu nhìn về hướng cha đỡ đầu của mình hỏi.

“Cây thông đó chú tìm được từ chỗ nào vậy?”

“Là ở một khu rừng cách đây rất xa.” Sirius nói.

“Sáng sớm ta đã độn thổ tới đó.”

“Nơi đó có cây tầm gửi không?” Cây tầm gửi là một trong những đồ trang trí truyền thống của lễ Giáng sinh, không trang trí tầm gửi sẽ không có không khí của lễ giáng sinh.

“Không có.” Sirius tiếc nuối nói. Hắn cũng muốn tìm cây tầm gửi, bất đắc dĩ là ở khu rừng đó không có đến một lá tầm gửi nào, hắn định chiều nay đến Hẻm Xéo mua một ít trở về.

“Con đi mua một ít.” Harry đang lo không có cơ hội để ra cửa, lập tức nói.

“Cơm trưa không cần chờ con"

“Con định đi đâu? Ta đi với con!” Đại cẩu đỡ đầu liền vội la lên.

Harry mỉm cười lắc đầu.
“Không cần, con đi Hẻm Xéo, sẽ không về quá trễ.”

“Ta mang con...” Từ “đi” con chưa kịp nói ra, Sirius liền thấy Harry biến mất trước mặt mình.

“Độn thổ?” Sirius không thể tin được mà nhìn Remus, kinh ngạc nói.

“Đây không phải là phép thuật đến năm 17 tuổi mới được học hay sao?”

Nhìn thấy một màn này Remus không khỏi cảm khái.

“Severus thực sủng thằng bé.” Dung túng Harry làm trái quy định của bộ phép thuật, sử dụng phép thuật ngoài trường học, dạy Harry thần chú chưa chưa đủ tuổi để học. Cái nam nhân nhất quán lạnh lùng âm trầm kia lại đối với Harry như vậy, đây là chuyện mà bọn họ không thể nào nghĩ tới.

“Snivellus chết tiệt!” Sirius bất mãn.

“Hắn ta không nghĩ đến hậu quả khi Harry độn thổ thất bại hay sao?!” Khó trách lần đầu tiên hắn gặp Harry, Harry ỷ lại vào tên kia đến như vậy! Rốt cuộc ai mới là cha đỡ đầu của Harry chứ!
Harry tự nhiên không có đi Hẻm Xéo, mục tiêu cậu độn thổ là trang viên Prince. Trong trang viên Prince có rất nhiều cây tầm gửi, cậu không phải mất tiền mua.

Harry đứng ở trước cửa trang viên Prince, không có dùng nhẫn gọi Snape đến, mà là lấy đũa phép mới của mình ra, trực tiếp dùng thần chú công kích vào trang viên.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau Snape liền đuổi tới, khi nhìn thấy tiểu cự quái mắt xanh đứng đó, anh có xúc động muốn đánh người. Anh đang dạy Draco Bế quan bí thuật, đột nhiên có cảm giác nhẫn gia chủ trên tay mình run lên từng đợt, hiển nhiên là có người đang công kích phòng hộ của trang viên. Mà anh lại vội vội vàng vàng chạy về tới, lại nhìn thấy cái tiểu hỗn đản đang nhìn anh cười sáng lạn làm anh hận đến ngứa răng.

“Như thế nào, phòng hộ của trang viên Prince có làm cứu thế chủ hài lòng hay không?” Snape tức giận nói.

Harry lập tức nhào vào lòng ngực đối phương.

“Chỉ là em không nghĩ quấy rầy Salazar, ngài ấy còn đang nghỉ ngơi.”.

Snape xem như miễn cưỡng mà chấp nhận cái lý do này, anh mở cửa trang viên để hai người tiến vào.

“Kia thỉnh cứu thế chủ có thể nói cho viện trưởng hẹn mọn này của cậu biết là có việc gì quan trọng tới mức cậu phải đích thân đến cái trang viên rách nát này sao?”

“Em muốn tìm một ít cây tầm gửi, hôm nay là lễ giáng sinh.” Harry đi theo phía sau Snape giải thích.

Snape quay đầu lại, lại có xúc động muốn đánh người, anh lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọc lục bảo vô tội của Harry, sau đó nói.

“Cho nên, cứu thế chủ đến chỗ này là vì lấy cây tầm gửi về trang trí cho cái ổ cẩu kia?”

Harry giữ chặt góc áo Snape, thực ủy khuất, thực rối rắm nói.
“Em thật sự tìm không thấy mà.”

Snape thuận tay đem cái tiểu hỗn đản này nhét vào trong ngực, sau đó hung hăng vỗ xuống cái mông cậu.

“Ta cho rằng cứu thế chủ các hạ biết một nơi gọi là Hẻm Xéo!” Âm thanh của y trở nên vặn vẹo.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị đánh, Harry hoàn toàn là một bộ dáng tập mãi thành quen.

“Chính là em thiếu tiền.” Cậu yếu ớt nói, âm thanh của thiết nhiên chưa vỡ giọng mềm mại non nớt nghe thật đáng thương.

Quá quen thuộc với diễn xuất của tiểu hỗn đản này, Snape nhịn không được nghiến răng.

“Đường đường là gia tộc Black đã nghèo túng đến mức không mua nổi một nhánh cây tầm gửi hay sao? Hay là cứu thế chủ đến tìm Slytherin các hạ bàn luận một chút về vấn đề tiền tiêu vặt của cậu ta một chút?”

“Đừng!” Harry kêu thảm thiết, những thứ khác thì không tính, nếu để cho xà tổ đại nhân biết cậu nói như vậy, phỏng chừng sẽ cùng Snape đánh cậu.
“Em chỉ muốn gặp anh!”

Snape cuối cùng cũng buông cậu ra, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn Harry ở trước mắt mình.

“Ta cho rằng sáng nay chúng ta vừa gặp mặt nhau.” Anh đi đến cái ‘nhà ma' đó để đưa độc dược cho xà tổ đại nhân, đến hai giờ đêm anh mới về tới trang viên Malfoy.

Trò chuyện vài câu, hai người đã đi tới một cây lớn trên cây bò đầy dây tầm gửi. Rời cuộc cũng là độc độc dược thế gia, nên cây tầm gửi vô cùng tươi tốt, nền tuyết trắng xóa làm ánh lên đôi mắt lục sắc chứa đầy sự ấm áp và khát vọng.

Snape đang chuẩn bị huy động đũa phép giúp cậu hái tầm gửi, ai ngờ Harry đột nhiên kiễng chân, hôn lên môi Snape.

Đối với sự chủ động yêu thương nhung nhớ của người nào đó, tất nhiên là Snape không cự tuyệt, anh lấy ưu thế về chiều cao đem Harry đặt lên thân cây, cướp lấy quyền chủ động, sau đó hung hăng mà thưởng thức đôi môi của đối phương.

Môi lưỡi kịch liệt ma sát mang theo chút sắc tình, Harry bị đối phương hôn đến mức không thở nổi, liều mạng giãy giụa tưởng tìm kiếm một ít dưỡng khí trân quý.

Cảm thấy thân thể trong ngực đã xụi lơ, rốt cuộc Snape cũng hạ lòng thương mà buông tay ra. Harry tựa vào lòng ngực Snape mà liều mạng thở dốc, hơi thở mang theo nhiệt độ cơ thể nóng hổi phun lên cổ anh, chọc đến yết hầu căng thẳng, có xúc động đến mức suýt chút nữa trực tiếp chiến hữu em ấy, may mà tự chủ của anh vẫn còn đủ mạnh.

Nửa ngày, Harry rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, dưới ánh mắt thâm thúy đầy trêu chọc của Snape, làm cậu không kìm lòng nổi mà cúi đầu.

“Nụ hôn dưới cây tầm gửi?” Snape nâng cao giọng hỏi.

“Ta nên khen ngợi cứu thế chủ rất có kinh nghiệm hay sao?” cố ý lấy cớ lừa anh đến trang viên Prince, chính là vì cái này?

Hai má của Harry đỏ ửng, cậu ngẩng đầu lên dùng đôi mắt xanh biếc lại hàm chứ lệ quang trong suốt, hiển nhiên là do trận hôn vừa rồi để lại. Cậu nhanh chóng lắc đầu nói.

“Em không có...” Những lời này hiển nhiên là không đủ giải thích, cậu nhớ rõ đời trước vào năm thứ năm Cho Chang...

May mắn là lão dơi già không biết chuyện này, nếu không sẽ lại châm chọc mình các kiểu. Harry trộm làm cái mặt quỷ ở trong lòng.

“Em chỉ là muốn gặp anh.” Âm thanh của Harry thật thấp, giải thích.

“Chỉ có hai người chúng ta.”
Snape không tiếng động mà thở dài, vươn tay nhu nhu tóc đối phương, sau đó lại mang theo tiểu cự quái Potter đi vào nhà ăn của mình.

Sau nửa năm không thấy chủ nhân của mình, nên khi nhìn thấy chủ nhân của mình Toa Toa có chút kích động, vì vậy nó luống cuống tay chân mà đốt lên lò sưởi âm tường, châm trà, rồi để gia tinh còn lại chuẩn bị bữa trưa. Tuy rằng chúng nó không biết là chủ nhân sẽ qua lễ Giáng sinh ở trang viên Prince, nhưng vẫn hết sức làm một bữa tiệc lớn, để Harry cùng Snape ăn đến cực kỳ thỏa mãn.

Thời gian ở cùng người yêu trôi qua rất mau, Harry là tìm cớ chạy ra, nên sau khi ăn xong bữa trưa hái được tầm gửi liền nhanh chóng chạy về quảng trường Grimmauld, trước khi tạm biệt Harry có hỏi Snape là anh có thể cùng Draco và Narcissa đến Black gia làm khách không.

Đối với chuyện này, Snape trả lời là.
“Ta không muốn gặp lại một tên chỉ biết phát ra tiếng kêu của cẩu.”

Harry lôi kéo tay của đối phương, liều mạng lắc đầu.

“Sirius sẽ không quá đáng đâu, Remus cũng ở đó mà.”

Snape trừng cậu.
“Ngài Potter, không muốn ta đi cứ việc nói thẳng!” Anh tuyệt đối không có khả năng ủy khuất chính mình ở chung một phòng với một Con Lang chỉ biết cười và một con Cẩu chỉ biết cắn người đó.

Harry chu môi, chỉ có thể một mình độn thổ đi về.

Sirius cùng Remus đang ngồi ở phòng khác chờ cậu, thấy cậu bình yên vô sự mà trở về, rốt cuộc hai người có thể nhẹ thở ra. Độn thổ không phải là phép thuật đơn giản, vạn nhất xảy ra sai lầm thảm kịch chính là thân thể chia lìa, cho nên lúc Harry không có ở đây, Sirius đã đem Snape mắng vài trăm ngàn lần.

Harry hái không ít tầm gửi ở trang viên Prince, trang trí hết toàn nhà cũ Black còn dư dả. Kreacher vẫn còn ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, vì vậy chính ba người động thủ trang trí.

Nếu mà Sirius biết đám thực vật trên tay có nguồn gốc xuất xứ từ chỗ nào, thì phỏng chừng sẽ lập tức ném nó vào trong lò sưởi mà thiêu hủy, đương nhiên, chuyện này đến kiếp sau Harry cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Bọn họ bắt đầu trang trí từ cây thông, sau đó đến cả nhà bếp, tầng hầm. Ngay lúc ở lầu một, Harry không cẩn thận đụng phải một cái giá để móc ô hình chân cự quái, giá móc ô rung rinh không cẩn thận đụng trúng một bức màn móc meo, Harry thưởng nhanh chóng cấp cứu nhưng đã không còn kịp rồi, ba người chỉ nghe thấy tiếng giá móc ô rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, kế tiếp là một âm thanh đinh tai nhức óc, một tiếng la hét làm người ta cực kỳ kinh hãi.

“Ngươi____ngươi, bại gia tử, sỉ nhục của gia tộc, nghiệt chủng! Mau cút khỏi nơi này đi!”

Harry ngẩng đầu nhìn lại, đó là một bức họa chân dung như bao bức họa khác, trong chân dung có một lão thái thái mang theo một mũ lưới đen. Đang chảy nước bọt, đôi mắt chuyển động quay tròn, nhìn về phía Sirius, người còn đang dùng cây tầm gửi liều mạng che đi hình xà trên cửa ra vào, làn da bà hơi vàng, bởi vì vừa mới la hét mà có vẻ căng cứng.

Walburga Black – mẹ của Sirius, đã bừng tỉnh.

_________oOo_________

Chương 106: Oanh tạc tổ tiên nhà Black
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sirius cùng Remus lập tức tiến lại đây, ý muốn dùng tấm màn che đầy lỗ thủng kia che bức họa lại.

“Câm miệng, Bà phù thủy già!” Sirius hung hăng nói.

Mà lão phu nhân Black vẫn thét chói tai, Harry nhịn không được che lỗ tai.

“Bại hoại Gia tộc Black! Quái thai! Dơ bẩn cùng nghiệt tử, mau cút khỏi tổ trạch của ta...”

Sirius thở hổn hển rốt cuộc cũng đem màn kéo lại. Nhất thời, nhà cũ Black khôi phục yên lặng, nhưng Harry như vẫn còn cảm thấy âm thanh vẫn còn quanh quẩn trong phòng.

“Tốt rồi, Harry xem ra con đã gặp qua mẹ của ta.” Sirius lạnh lùng nói.

Harry tỏ ra vẻ khó hiểu.
“Chú, mẹ?”

Sirius nhún nhún vai.

“Đúng vậy, là người mẹ tốt thân mến của ta, bức họa này bị đặt lên một lời nguyền 'Dính vĩnh cửu'. Mấy tháng nay ta cùng Remus đã nghĩ đủ các phương pháp đều không thể tháo bức họa này xuống.” Âm thanh của hắn mang theo chút uể oải.

Harry ôn hòa mà mỉm cười, sau đó nói..”Tốt, Sirius, nơi này liền giao cho con đi, chú cùng Remus đi trang trí những phòng trên lầu đi, chốc lát gặp nhau ở nhà bếp, tồi Kreacher đã quá lớn tuổi rồi, con nghĩ nó cần đến sự trợ giúp của chúng ta.”

“Giao cho con?” Đôi mắt lam của Remus tràn đầy vẻ nghi hoặc.

“Con nghĩ các chú sẽ không hy vọng mỗi lần như vậy đều nghe thấy tiếng thét chói tai của phu nhân Black đi?” Harry mỉm cười giải thích.

“Con là một Slytherin, con đến khuyên nhủ bà sẽ tương đối tốt hơn.”

Remus hướng về cậu nháy mắt mấy cái, hiển nhiên đối với việc này y cũng rất cao hứng, y không muốn vì một chút không cẩn thận mà lại nghe tiếng la hét đủ để giết người đó nữa. Sirius há mồm, tựa hồ còn muốn nói điều gì, lại bị y mạnh mẽ kéo lên lầu.
Harry thấy bọn họ biến mất ở cầu thang, mới hạ thần chú ‘tĩnh âm'. Gần đây không cần để Sirius lại tiếp tục phải nghe tiếng kêu kia, còn có một số việc cậy không nghĩ để cha đỡ đầu của mình biết, ít nhất bây giờ không được.
Cậu lấy ra đũa phép mới, sau đó mở ra bức màn che lão phu nhân ra.

“Ngươi cái này....”

Âm thanh đinh tai nhức óc lại bắt đầu vang vọng, Harry nhịn không được suy xét xem có nên cấp đối phương một thần chú ‘khóa lưỡi' hay không, nhưng xét đến trong chốc lát còn phải đàm phán với đối phương, nên đành phải kiềm chế ý tưởng trong lòng.

“Đủ.” Harry nhìn chằm chằm khuôn mặt vàng như nến của lão phu nhân Black lạnh lùng nói.

“Ta lần đầu tiên biết, gia tộc Black đều có giáo dưỡng như vậy, chỉ biết phát ra tiếng như quỷ kêu, nếu quý tộc chỉ biết phát ra tiếng kêu thảm thiết để đón khác tới như vậy, ta cảm thấy không cần làm quý tộc tương đối tốt.”

Nếu Sirius hoặc Remus đang ở chỗ này, nhất định sẽ bị Harry làm kinh sợ, bởi vì hiện tại Harry không giống một đứa nhỏ 13 tuổi, hoàn toàn là khí tràng của một người trưởng thành, ánh mắt xanh biết lạnh băng không mang theo bất cứ tình cảm nào, càng không cần nói đến sự hồn nhiên của một đứa nhỏ. Đáng tiếc chú ngữ của Harry hoàn mỹ không chút sơ hở nào, bọn họ sẽ không phát hiện ở đây dị thường.

“Ngươi là cái gì? Có tư cách gì chỉ trích ta?!” phu nhân Black lại gào thét nói, ánh mắt của bà bởi vì tức giận mà trợn trừng lên, nhìn có chút dọa người.

Harry nhếch mọi, châm chọc nói.
“Nói như thế nào thì Sirius cũng là con bà, là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Black, mà bà cứ như vậy mà đối đãi với khách nhân của gia chủ, rất có thể sẽ thật sự lập nên vinh quang cho gia tộc Black.”

“Vinh quang của gia tộc Black còn không tới phiên một Gryffindor như ngươi vung tay múa chân.”phu nhân Black hừ lạnh.

Harry nhịn không ý cười trên môi.

“Ai nói cho bà, ta là học sinh Gryffindor?”

Lão phu nhân Black kinh ngạc mà nhìn cậu, chính bà coi trưởng tử phân vào Gryffindor là sỉ nhục gia tộc, con trai của bà cũng không muốn trở về gia tộc Black một thế gia Slytherin. Bức họa của bà bị phủ màn che nên bà không thể lên tiếng, nhưng không có nghĩa là bà không nghe được, bà biết đứa nhỏ trước mát bà là con đỡ đầu của Sirius, nếu là con đỡ đầu thì chỉ có thể là con bạn tốt, mà bà tin tưởng bạn tốt của Sirius chắc chắn là Gryffindor, ví dụ như là James Potter, nhưng hậu đại của Gryffindor lại không phải là Gryffindor? Đây quả thật cùng con trai bà giống nhau, thật khó có thể tin được.

“Ngươi không phải là một Hufflepuff đi?” Lão phu nhân Black trào phúng nói. Bà cũng không tin một người luôn hận gia tộc như Sirius sẽ đem một đứa con đỡ đầu là Slytherin về.

Ý cười trên mặt Harry càng rõ ràng.

“Xin lỗi để bà thất vọng rồi, Phu nhân Black, ta là một Slytherin.”

“Slytherin?” Trong đôi mắt đen của bà hiện rõ lên không tin.

Harry lười giải thích, cậu cầm lấy đũa phép trong tay, sau đó làm một thần chú ‘tên phép thuật' giữa hai người, dòng chữ “Harry James Slytherin Potter” liền xuất hiện trước mắt Phu nhân Black, trong đó vài chữ “Slytherin” giữa những chữ ngắn kia phá lệ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

“Ngươi!” ánh mắt phu nhân Black nhìn về phía Harry từ kinh thường, chuyển thành sợ hãi than, lại thêm sự cung kính.

Phù thủy đời sau rất tôn kính bốn người sáng lập, cho nên trừ khi đứa nhỏ có quan hệ huyết thống với bọn họ, nếu không trong tên đứa nhỏ đó tuyệt đối sẽ không xuất hiện dòng họ của bốn người.

“Ngươi cũng giống như kẻ không thể gọi tên kia là hậu đại của Slytherin?” Phu nhân Black hỏi.

“Chính là ngươi không phải họ Potter sao?” gia tộc Potter không cùng huyết thống với gia tộc Slytherin, chẳng lẽ là mẫu gia?
“Mẹ ngươi họ gì?”

Cảm ơn đoạn đối thoại quỷ dị này, Harry phát hiện phu nhân Black nguyên bản thức tỉnh liền thét chói tai bây giờ đang bày ra bộ dạng rửa tai chờ nghe. Mà trong đám bức họa kia còn có một bức họa của Phineas Nigellus Black, Harry không quên ông còn có một bức họa khác tại phòng hiệu trưởng Hogwarts.

Cho nên cậu không giải thích gì nhiều, dù sao quan hệ của cậu cùng Salazar vẫn còn là một bí mật. Harry muốn ho Sirius qua mấy năm thanh tịnh, nên không tính toán đem đống chuyện loạn thất bát tao đó công bố ra ngoài.

“Không có quan hệ với mẹ ta.” Harry đơn giản nói.. “Còn có, cũng đừng đánh đồng ta với tên Voldemort kia.”.

Cái tên cấm kị vừa được kêu lên, phu nhân Black cùng các bức họa nhà Black đều hít hột hơi. Phu nhân Black thiếu chút nữa là hét ầm lên.

“Tên thật của gã là Tom Riddle.” Harry nhún vai, kinh thường nói.

“Bất quá là cái máu lai thôi, các ngươi còn cho là gã thật là hậu đại của Salazar Slytherin?”

“Ngươi nói bậy?”

“Điều đó không có khả năng?”

“Ngài ấy nói xà ngữ, đây là thiên phú của gia tộc Slytherin!”

Nhóm bức họa nhất thời líu ríu lên, xem ra kế Prince, sẽ lại xuất hiện đám bức họa tổ tiên hỗn loạn vì Voldemort. Harry yên lặng phun tào ở trong lòng.

Cậu nhịn không được cười lạnh.
“Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện dòng họ Riddle là của Muggle hay sao?” Ánh mắt cậu lạnh lùng mà đảo qua từng bức họa.

“Ta cũng không tin các ngươi ở giới Phép thuật có nghe qua dòng họ này, mẹ của hắn là một Gaunts thuần huyết không sai. Nhưng người phụ nữ này vì mê luyến một tên Muggle đã dùng đến tình dược , sau đó vì đối phương sinh một đứa nhỏ, nhưng bà ta lại quên rằng tình dược có kỳ hạn, sau khi đến kỳ hạn...Chậc chậc, người ngươi yêu lại không yêu ngươi, nghĩ đến hậu quả đó cũng không tốt đến đâu a.”

Một phòng bức họa bị tin tức này oanh tạc, bọn họ một bộ dạng tiêu hóa bất lương mà nhìn Harry.

Harry nhướng mày, cậu quả thật mê cảm giác xát muối vào vết thương của đám quý tộc này.

“Các ngươi dựa vào cái gì mà xác định gã là hậu đại của Slytherin? Là xà ngữ, hay là hộp dây chuyền? Gia tộc Slytherin quả thật có thiên phú xà ngữ, nhưng nói xà ngữ không nhất định là Slytherin, về phần hộp dây chuyền kia...Đồ vật đúng là của Slytherin các hạ, bất quá ta có thể mang một gương đồ vật của ngài ấy ra, cho nên cái này căn bản không chứng minh được cái gì.”.

Nhóm bức họa: “...”

Nhìn những bức họa trưng biểu tình quỷ dị, Harry trong lòng yên lặng thắp nến cho nhóm tổ tiên gia tộc Black, nhân sinh giá trị quan bị điên đảo, sự tình này đặt lên người ai cũng sẽ khổ sở đi.

Nửa ngày, rốt cục cũng có một Black mở miệng.

“Ngươi có chứng cứ sao?” mặc dù lão nghi ngờ, nhưng lại không thể chứng minh hết thảy.

Đối với chuyện này Harry chỉ lạnh nhạt mỉm cười.

“Chứng cớ ta sẽ cho các ngươi, nhưng không phải là hiện tại, chờ thời cơ chín mùi, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp một người.” Cậu đem ánh mắt quay về trên người phu nhân Black.

“Còn có, ta cùng với con trai của Narcissa là bạn thân, mấy ngày nữa Draco sẽ đến nơi này làm khách, ngài cũng chuẩn bị dùng tiếng thét chói tai đó đón gia tộc Malfoy hay sao?”

Nói xong, cậu làm một chú ‘khóa lưỡi' cho những bức họa trong phòng, hôm nay lộ quá nhiều bí mật, trước khi nghĩ được đối sách cậu không thể để bọn họ truyền bá khắp nơi. Sau đó cậu không có nhìn lại phản ứng của đám bức họa trong phòng, lập tức độn thổ tại chỗ. Cái gì nên nói cậu đều đã nói, về phần làm như thế nào không liên quan đến cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net