Chương 123 - 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Chủ ý xấu

Edit: Cung Nguyệt Ngư 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

Khi đêm đã khuya, Snape liền mang Harry đến phòng ngủ chính của trang viên. Đây là lần đầu tiên Snape bước vào nơi này, may mắn gia tinh vẫn luôn quét dọn nó sạch sẽ trong nhiều năm qua. 

Harry đi tắm trước, sau đó đứng ở cửa sổ chờ Snape. Đêm đông phá lệ lạnh thấu xương, cậu nhìn qua cửa sổ, bên ngoài ánh sao rực rỡ, ngân hà trải dài như một tấm sa bay lượn trên bầu trời. Âm thanh của sóng biển đập vào bờ, xa xa là đường phân chia ranh giới giữa biển và bầu trời nhìn vào cứ như là một hắc động muốn cắn nuốt người. 

Liền tính người nhà Prince luôn âm trầm, nhưng hoàn cảnh như vậy cũng thật hơi quá đáng một chút. Harry nhún nhún vai rồi cầm ly sữa nóng lên uống một hơi. 

Cánh cửa phòng ngủ phát ra âm thanh kèn kẹt chói tai do nhiều năm không được mở ra, ở trong không gian yên tĩnh như hiện tại làm người ta không kiềm lòng nổi mà có những tưởng tượng đáng sợ đến phát điên. 

Không cần quay đầu lại Harry cũng biết người tiến vào là ai, chỗ này tuy rằng âm trầm một chút nhưng phép thuật phòng hộ rất không tồi, trừ bỏ gia chủ ra thì không ai có thể xông vào mà không chào hỏi. 

" Sev. " Harry quay đầu, nhìn thấy mái tóc đen vẫn còn nhỏ nước của người yêu, sau đó ném một thần chú đi qua. 

Snape đi tới, mang theo hơi ẩm, sau đó ôm tiểu cự quái mắt xanh vào lòng. 

"Anh. " Harry bị khí tức ôn nhu của Snape bao quanh, đột nhiên cậu nhớ tới giấc mộng mấy tháng trước của mình, lại nói tiếp, Snape trừ bỏ ngẫu nhiên hôn cậu, cơ hồ anh chưa từng làm ra hành động khác người nào. 

"Anh chưa bao giờ nghĩ qua… " cậu nói không được nữa, ám chỉ quá mức rõ ràng, nên rất khó để mở miệng. 

Snape nhướng mày nhìn cậu. "Nghĩ cái gì? "

Âm thanh của anh trầm thấp làm người khác say mê như một chai rượu đỏ ủ lâu năm, tinh khiết và mê người, Harry cúi đầu, lắng nghe nhịp tim của đối phương, sau đó lắc lắc đầu. Cậu không có dũng khí để nói hết câu đó. 

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Harry, rất nhanh Snape liền minh bạch đối phương muốn nói cái gì. 

"Tình dục? " anh hỏi. 

Harry nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng cậu sẽ thẹn thùng nhưng cũng biết Snape đã nhẫn nại cấm dục nhiều năm, mà nhẫn nại cái này chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng, cậu không muốn anh khó chịu. 

"Em quá nhỏ." Snape thản nhiên nói. 

Harry ngẩng đầu. "Em đã mười chín tuổi." Cậu tranh luận nói. 

Đôi mắt đen thâm thuý như bầu trời đêm của Snape dõi theo cậu, sau đó nhếch môi giả cười. 

"Ta nghĩ hành vi của cứu thế chủ trong một năm nay… càng phù hợp với tuổi bên ngoài của cậu ta. "

Harry chu môi, có chút bất mãn. 

Snape không chút do dự mà ngậm lấy môi cậu, sau đó dùng lưỡi ôn nhu mà liếm liếm, Harry theo bản năng mà rên nhẹ, làm tâm tình của Snape rất tốt. 

"Anh liền biết khi dễ em. " Chờ Snape buông cậu ra, Harry liền nhịn không được mà oán giận. 

"Như vậy liền tính là khi dễ em? " Snape ghé vào tai Harry nói nhỏ. 

"Yên tâm, ngày này năm sau ta sẽ tự tay rót cho em một lọ Tăng Linh Tề."

Hơi thở ấm áp phun trên mặt Harry, minh bạch đối phương đang nói gì nhất thời mặt cậu liền đỏ đến tận mang tai. 

Đùa giỡn tiểu cự quái mắt xanh xong, tâm tình của Snape cực kỳ tốt. Lúc này trong phòng ngủ có đốt lò sưởi nên vô cùng ấm áp, Harry chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng, không mang dép mà chạy loạn. 

"Lên đây. " Snape nằm lên giường vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình. "Đừng để lạnh. "

Harry không chút do dự mà nhào lên người Snape. 

Snape bị đè đến suýt không thở được. 

"Cứu thế chủ vĩ đại ngài muốn đập chết giáo sư Tử Thần Thực Tử hèn mọn này của cậu hay sao? " Anh cắn răng, tiểu hỗn đản chết tiệt, rốt cuộc em ấy có biết hiện tại mình nặng bao nhiêu hay không?! 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

Harry nằm trên người đối phương, lấy lòng mà nhìn người yêu nhà mình. 

" Sev, nếu anh ngao chế một lọ tình dược mạnh nhất thì cần bao nhiêu thời gian? "

Snape có chút không rõ, anh nhướng mày nói. 

"Như thế nào, cứu thế chủ vĩ đại rốt cuộc cũng minh bạch cậu không đủ mị lực để khuynh đảo tất cả mọi người, cho nên cần đổi một cách khác."

Harry lắc đầu. 

"Sắp tới lễ tình nhân rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị cho giáo sư Lockhart một món quà đi chứ?"

"Lockhat? " Snape nhìn nụ cười gian tiểu cự quái, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không lành. 

"Em không phải là muốn… "

Harry dùng sức gật đầu. 

"Còn nhớ tin tức mà em truyền ra giúp hắn không? Hắn có người yêu, cho nên lễ tình nhân tháng sau, chúng ta cũng nên cho mọi người biết người yêu của hắn là ai." Vì chuyện này cậu đã lên kế hoạch mấy tháng nay rồi, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có biện pháp này là tốt nhất, bởi vì làm vậy sẽ không để lộ dấu vết lại thực thú vị. 

Snape tuỳ tay liền cầm lấy gối đầu bên cạnh đập lên đầu Harry. 

"Tiểu hỗn đản, đó là Chúa Tể Hắc Ám!" Liền tính chơi lửa cũng chơi có giới hạn, nếu không thì lửa dấy vào thân. 

Hai người ăn ý nhiều năm nên cho dù Harry không nói thì Snape cũng biết đối tượng cậu muốn xuống tay là ai. 

"Chính là… " Harry uỷ khuất mà bĩu môi, vô tội nói. 

"Em không muốn lại bị nói 'mắt xanh như cóc ngâm' đâu. Em nghĩ anh cũng không hy vọng tên ngu ngốc kia lại nói với học sinh nếu có yêu cầu về độc dược liền tới tìm anh đi? "

Snape triệt để không nói nên lời. Merlin trên cao, nếu thời còn học sinh mà anh biết được tương lai lần đầu tiên anh ngao chế tình dược lại được dùng trên người Chúa Tể Hắc Ám… Anh hận không thể cho tiểu hỗn đản trong ngực này một Avada Kedavra! 

"Được hay không, Sev? " Harry cách chăn cọ cọ trên người Snape. "Em biết chỗ anh không có tình dược thành phẩm, vậy nên khi trở về anh làm cho em một chút đi. "

Snape hít sâu mấy cái để khôi phục lại tâm tình của mình, cũng tận lực xem nhẹ sự hấp dẫn của Harry, lạnh lùng nói. 

"Sau đó,  em có nghĩ tới việc qua mấy ngày Chúa Tể Hắc Ám phát hiện người đùa dai với gã từ đầu tới đuôi đều là em, gã có thể sẽ không cố kỵ Slytherin các hạ mà trực tiếp giết chết en." Chúa Tể Hắc Ám thẹn quá thành giận không phải chuyện mang ra đùa. 

"Ách… " Bị anh nhắc tỉnh Harry liền có chút rối rắm, nhưng cậu vẫn luyến tiếc cơ hội ngàn năm có một này. 

"Thật ra nếu đánh nhau gã chưa chắc là đối thủ của em, Sev. "

"Cho nên cứu thế chủ vĩ đại chuẩn bị ở Azkaban vượt qua quãng đời còn lại? " Snape đã quá phẫn nộ rồi, trong âm thanh của anh mang ngập trời lửa giận. 

Harry hoàn toàn không sợ uy hiếp, mà đôi mắt loé loé ánh sáng mà nhìn về người yêu mình. 

"Vậy anh có đến thăm tù hay không? "

Snape hừ lạnh. 

"Thật xin lỗi, giáo sư độc dược hèn mọn của ngươi càng nguyện ý giúp ngươi nhặt xác hơn. Mặc khác không thể không nói cho cứu thế chủ vĩ đại biết rằng, mỗi một người chỉ có thể dùng một lần 'Lữ hành thời gian'. " Nói cách khác, cho dù hai người có uống thêm một lần độc dược 'lữ hành thời gian' thì cũng không thể trọng sinh đến bất cứ khoảng thời gian nào nữa.

Harry thực oán niệm mà xoay xoay ngón tay. "Vậy anh có thể giúp em chiếu cố Sirius sau khi em vào tù hay không? Còn có Remus, anh có thể gửi độc dược cho chú ấy vào mỗi tháng như trước kia không? Để chú ấy như vậy thực đáng thương. "

"Đáng thương? " Snape cười lạnh nói. 

"Con sói ngu ngốc chỉ biết cười kia chỗ nào đáng thương? " Người đáng thương nhất chính là anh đó có được hay không? Từ đời trước lão Dumbledore liền muốn anh chiếu cố làm độc dược cho kẻ đã từng mưu sát mình, đời này anh vẫn không trốn khỏi số phận này hay sao?! 

"Nếu như ngươi cảm thấy hắn đáng thương, ta liền cố gắng nghiên cứu chế tạo một loại độc dược làm cho hắn biến thành một con sói chính hiệu đi, về phần con cẩu đần kia… " Snape hơi nhếch môi, tiếp tục nói. "Ta có thể làm hắn tiến vào Azkaban một lần nữa, để cho các ngươi đoàn tụ với nhau ở trong đấy. "

" Sev… " Harry thực buồn bực, cậu đã bị những cảnh tượng mà Snape miêu tả dọa sợ. 

"Chúng ta không phải đang thảo luận vấn đề về tình dược hay sao? "

Đại khái Snape cũng biết đùa cậu như vậy là được rồi, vì thế anh ho khan một tiếng trở lại đề tài ban đầu. 

"Chuyện này em nên đi bàn bạc với Slytherin các hạ đi, đừng để đến lúc đó đùa quá trớn, không thể thu dọn. " Chúa Tể Hắc Ám không phải ngu, Dumbledore cũng không phải ngốc, chuyện nháo lớn như vậy phải có một kế hoạch cụ thể tỉ mỉ.

"Ân. " Harry nghe lời mà gật gật đầu, sau đó lấy chăn tơ lụa bọc mình lại. 

"Sinh nhật vui vẻ, Sev. " cậu thấp giọng nói. 

Snape quơ tay quăng ra một thần chú vô trượng, dập tắc đèn trong phòng ngủ. Trong bóng đêm, anh vươn tay xoa xoa mái tóc bông xù của tiểu cự quái mắt xanh bên cạnh. 

Cảm giác được sự ôn nhu vỗ về của anh, Harry thỏa mãn mà chen vào trong lòng ngực của đối phương, sau đó liền ngủ say trong khí tức độc dược quen thuộc. 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

_________oOo_________

Chương 124: Trừng phạt

Edit: Cung Nguyệt Ngư 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

Sáng sớm, khi ánh sáng mờ mờ chiếu vào phòng ngủ chính của trang viên Prince, Snape mở mắt. Tuy rằng anh không đến mức nhận giường, nhưng dù sao thì nơi này đối với anh cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ. Cho nên anh cũng ngủ không sâu lắm. 

Tiểu cự quái mắt xanh nào đó vẫn còn đang ngủ say trong lòng ngực anh. Đại khái cảm thấy được người bên cạnh động một cái, Harry liền dán lên người đối phương càng chặt hơn. 

Snape sợ cậu thức giấc nên không dám cử động nữa. Hơi thở ấm áp của Harry ôn nhu quét qua cổ Snape, đã vậy hai chân còn không an phận mà cọ cọ bộ vị yếu ớt kia. Tình trạng ái muội trong thời gian sáng sớm này, quả thật tra tấn đến muốn mạng. 

Tiểu hỗn đản chết tiệt! Snape nhịn không được một bên hung hăng mắng một bên tiểu tâm tránh né cái chân không thành thật kia của Harry. 

May mắn Harry không có tiếp tục dán lại đây, Snape vì bình ổn dục vọng của mình liều mạng nhớ lại các công thức chế tạo độc dược phức tạp. Ước chừng hơn mười phút sau, khô nóng dưới hạ thân cũng không còn quá rõ ràng như vậy nữa, anh thở phào nhẹ nhõm. 

Harry rốt cục tỉnh lại. Đôi mắt ngọc lục bảo mang theo mơ màng vừa thức giấc, cậu cố gắng nửa ngày mới tìm được tiêu cự, cậu nhìn thấy Snape đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt thâm thúy. 

" Sev… " Harry lẩm bẩm nói. 

Snape không nói chuyện, anh quả thật bị cái tiểu hỗn đản chuyên môn đốt lửa còn trưng ra vẻ mặt vô tội này làm tức giận không nhẹ. Mang theo ý trừng phạt, anh mãnh liệt ngậm lấy vành tai của Harry. 

"Ân… a… " Vành tai mẫn cảm bị đầu lưỡi ấm áp trêu đùa, Harry nhịn không được rên rỉ ra tiếng, cậu khó chịu mà vặn vẹo cơ thể. 

Mà Snape lại không định dễ dàng mà bỏ qua cho đối phương, anh đè Harry lại, sau đó dùng răng nanh tinh tế gặm cắn. 

" Sev… Đừng như vậy… " Dưới thế công tàn nhẫn lại ôn nhu, Harry theo bản năng muốn bỏ trốn, lại phát hiện ngay cả đứng dậy cũng khó khăn. 

"Không cần… Sev… có chuyện gì từ từ nói… " Trừ bỏ vành tai tê ngứa, cậu còn cảm thấy máu trong người đang chạy xuống bộ vị khó nói nào đó. 

Harry kêu la thảm thiết mang theo tiếng khóc nức nở, cậu không rõ vì cái gì vừa tỉnh dậy đã bị Sev tra tấn một cách vô tình đến như vậy. 

Nhìn người yêu mặt mũi đỏ bừng dưới thân, Snape rốt cuộc cũng đại phát thiện tâm mà dừng tay. 

"Đi ngủ còn không thành thật, trừng phạt như vậy đã xem là rất nhẹ. " Anh hừ lạnh nói. 

Harry uỷ khuất mà ngồi dậy. "Đáng ghét… " Cậu làm sao biết được bộ dạng lúc ngủ của mình như thế nào? Vì một chuyện mà cậu không biết mà ngược đãi cậu như vậy, quả thực cầm thú đó có được không? 

Snape không để ý đến cậu, anh trực tiếp đi về phía phòng tắm. So với những gì anh đã chịu đựng, thì bấy nhiêu đây căn bản không tính là gì. 

Harry không chút do dự đi vào theo. 

Snape nhướng mày nhìn Harry đang đi theo sau mình, sau đó giơ lên khóe môi cười lạnh nói. 

"Ta có nên cảm tạ cứu thế chủ đã đánh giá cao trình độ tự chủ của ta… Cảm thấy ta nhất định sẽ tuân thủ đúng như hứa hẹn phải không? "

Hai má Harry đỏ ửng, cậu gật đầu lại lắc đầu.  "Anh muốn làm gì em cũng có thể, Sev." Cậu nhìn vào đôi mắt đen tuyền của Snape. "Em là của anh." Ánh mắt cậu mang theo sự thuần tuý và ỷ lại. 

Snape nhìn cậu thật sâu, vài giây sau anh đột nhiên vươn tay dùng tốc độ cực nhanh lột sạch quần áo của cậu. 

Bàn tay nóng ấm chạm vào da thịt non mịn, Harry cúi đầu, vừa khẩn trương lại chờ mong, nhưng lại chờ đến là mưa rền sóng dữ. 

Ai mà ngờ Snape lột sạch cậu, sau đó không chút thương tiếc mà ném vào bồn tắm lớn vừa được đổ đầy nước. 

"Nhanh chóng tắm rửa cho ta, không cần vô nghĩa, chút nữa chúng ta phải về Hogwarts! "

Harry: "..." cậu buồn bực mà chui đầu vào trong nước. 

Hai người dùng xong bữa sáng ở trang viên Prince liền trở về Hogwarts. Lúc này Salazar đang ở phòng ngủ của Harry, lật xem quyển Độc Dược học. 

"Các hạ. " Harry cùng Snape thu lại cảm xúc cùng nhau hành lễ. 

Harry trực tiếp mang Snape độn thổ trở về. Làm người thừa kế Slytherin cậu có quyền lực này, nhưng cậu không thể để người khác phát hiện được, cho nên chỉ có hai lựa chọn một là về phòng ngủ của cậu, hai là trở về hầm của Snape. 

Harry tùy ý mà chọn phòng ngủ của mình, dù sao cậu luôn mang theo áo choàng tàng hình trên người, cho nên bất luận là Snape đi ra từ phòng ngủ của cậu hay cậu đi ra từ văn phòng của Snape đều sẽ không bị người phát hiện. Nhưng mà, hai người bọn họ lại không ngờ là mình sẽ gặp Slytherin các hạ đang trong bộ dạng của Harry. 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

"Các ngươi đã trở lại! " Salazar buông quyển sách trên tay xuống, mỉm cười nói. 

"Đi chơi vui vẻ? "

Bị xà tổ đại nhân hỏi như vậy, Harry theo bản năng mà nhớ đến những chuyện xảy ra lúc sáng, cậu ngại ngùng mà gật đầu, mà ngay cả Snape nhất quán đạm mạc cũng không khói có chút mất tự nhiên. 

Nhìn thấy biểu tình như vậy của hai người, Salazar sắc bén nhận thấy quan hệ giữa hai người có chút biến hoá. Lúc trước có lẽ Harry sẽ thản nhiên mà trả lời Yes or No, mà không phải thẹn thùng giống như hiện tại. Mà Snape thì càng quái dị, hơn một năm nay Salazar cũng biết được, Snape luôn mặt không đổi sắc, chỉ khi nào gặp phải chuyện đặc biệt làm cảm xúc anh giao động mạnh, mới có chút biểu hiện ra ngoài mặt, cho nên như bây giờ… 

"Xảy ra chuyện gì sao?" Salazar hỏi. 

Salazar đột nhiên cảm thấy mình thực bát quái, trên thực tế y không có hứng thú với sự riêng tư của người khác, chính là do trực giác mạnh mẽ sẽ làm y nhận thấy rõ rất nhiều chuyện. 

"Không có việc gì. " Harry chột dạ nói. Kỳ thật cậu cũng không biết vì cái gì mình lại ngượng ngùng như vậy, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra, nhưng từ tối hôm qua quan hệ giữa cậu và Snape quả thật có chút biến hoá. 

Cậu vẫn luôn biết mình thích Snape, cũng biết ràng Snape thích mình. Một năm nay, bởi vì thân thể quá nhỏ không có phát dục, quan hệ giữa hai người cơ hồ vừa là thầy vừa là bạn. Nhưng từ giấc mộng mấy tháng trước, cảm giác của cậu với Snape cũng biến hoá, nhưng biến hoá đó là đơn phương, Snape cũng không biết chuyện đó. 

Nhưng mà tối hôm qua, hoặc nói đúng hơn là sáng nay, hai người đều hiểu rõ sự hấp dẫn của thân thể đối phương đối với mình. Thay đổi như vậy làm không khí giữa hai người nhiều thêm một phần ái muội, càng giống với tình nhân.

Cậu biết Snape đang nhẫn nại, chờ đợi cậu lớn lên, cậu cũng biết khi mình lớn lên sẽ phát sinh chuyện gì. Chuyện này vốn là chuyện bình thường đối với người thành niên. Nhưng đời trước cậu vẫn luôn vội vàng đối phó với Voldemort, ứng phó với chiến tranh, tiêu diệt trường sinh linh giá, nên rất ít nghĩ về phương diện này, cho nên dù tâm lý cậu đã 19 tuổi, nhưng khi nhắc tới Sex vẫn bị vây trong trạng thái mờ mịt luống cuống. Bởi vậy khi bị Salazar hỏi cậu mới có thể chột dạ, nói cho cùng thì cậu vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý. 

Nhìn thấy phản ứng thành thật như vậy của Harry nhất thời Snape cũng im lặng, rõ ràng câu hỏi của xà tổ đại nhân cũng thực bình thường, tiểu hỗn đản này không biết lại nghĩ đi đâu. 

"Cảm ơn đề nghị của các hạ." Snape mặt không đổi sắc mà tiếp lời. 

"Sinh nhật năm nay thực tốt, ngày đông ở trang viên Prince thực đẹp, không khí ở bờ biển cũng thực thanh tân." Ngữ khí của anh bình thản không mang chút tình cảm nào cứ như đang niệm Lịch sử pháp thuật. 

"Phốc." Salazar nhịn không được cười ra tiếng, lễ nghi quý tộc hoàn mỹ sau khi nghe xong Snape miêu tả liền bị vứt ra sau đầu. 

" Severus, nếu biểu tình của ngươi sinh động một chút liền càng phù hợp hơn."

Snape: "..."

Harry muốn cười, nhưng Snape biểu tình nói cho cậu biết, nếu cậu dám cười thì sẽ chết chắc. Cậu không thể không phí thực lớn khí lực mới thu lại ý cười đang tràn trên môi. 

"Tốt, các ngươi đã trở lại ta liền phải đi." Nên tán gẫu đều tán gẫu xong, Salazar đứng lên chuẩn bị độn thổ đi. Harry nhanh chóng ngăn đối phương lại. 

"Thỉnh các hạ chờ một chút. ". 

Salazar đứng tại chỗ, nghi hoặc mà nhìn cậu. 

Harry đem kế hoạch muốn dùng tình dược làm Voldemort cùng Lockhart thành một đôi nói cho Salazar. Snape cứ tưởng rằng đối phương sẽ mãnh liệt phản đối, dù sao chuyện này cũng chơi hơi lớn. 

Kết quả chính là Salazar mỉm cười gật đầu. 

"Con muốn làm thế nào thì làm như vậy đi." Y nhắc nhở, "Riddle không phải kẻ ngốc, có lẽ nó sẽ cảm giác được có người đang giở trò quỷ. Con nhớ phải sửa chữa ký ức của tên giáo sư bình hoa kia, đừng làm Riddle bắt được chứng cứ."

Snape: "..." hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện rằng Gryffindor các hạ sẽ lý trí một chút, ngàn vạn lần đừng bồi tiểu hỗn đản này cùng nhau nháo loạn! 

(Ngư Ngư: Giáo sư, thầy nghĩ Gryffindor sẽ lý trí hay sao, ngài ấy chính là Vua của những trò đùa dai đó!!! Nên thầy cứ tập quen dần đi là vừa. ( ̄▽ ̄)ノ ) 

(Truyện chỉ đăng tại https://truyen2u.net/tac-gia/CungNguyetNgu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net