Chương 137 - 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137: Thẳng thắn

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sau hai tuần, mọi việc liên quan đến Keyden Lestrange và xà quái đều được giải quyết. Harry không biết cụ Dumbledore đã làm thế nào để chu toàn với bộ phép thuật và gia tộc Lestrange, tóm lại sau hai tuần hết thảy đều trở về bình thường. Xà quái trong phòng chứa không còn xuất hiện nữa.

Số học sinh biết về việc đêm hôm đó không nhiều, tất cả mọi lời đồn dần dần biến mất do không có chứng cứ chứng thực. Mà trong đêm đó, chỉ có hai học sinh Slytherin chứng kiến, Slytherin đều tôn trọng riêng tư của người khác, học sinh khác... Nên không ai nghĩ không thông mà đi dò hỏi tin tức từ hai người họ.

Chuyện này giải quyết thuận lợi như vậy cũng nhờ công lao không ít của Lucius Malfoy. Ngay lúc hắn biết con trai mình trở thành công cụ để Voldemort uy hiếp cứu thế chủ, và trình độ coi trọng của Harry với Draco, thì hắn đã không chút do dự vận dụng đặc quyền của mình ở bộ phép thuật, tạo áp lực cho Fudge, không hẹn mà cùng Dumbledore áp sự việc này xuống.

Chờ hết thảy mọi chuyện được giải quyết, Harry cùng Snape thương lượng việc nói thật cho Dumbledore.

"Kẹo gián" vẻ mặt Snape khinh bỉ mà hô khẩu lệnh với hai tượng đá giữ cửa phòng hiệu trưởng, anh vĩnh viễn đều không hiểu được, vì cái gì một ông già hơn trăm tuổi rồi vẫn còn đam mê với đồ ngọt, đến mức dùng tên đồ ngọt để làm khẩu lệnh.

Harry đi theo phía sau anh, yên lặng chờ thềm đá mở cửa đến phòng hiệu trưởng.

"Đứa nhỏ thân mến của ta, đã trễ thế này các con không cần đi ngủ hay sao?" Dumbledore tiếp đón bọn họ.

"Có phải nhớ đồ ngọt của ta hay không? Đến làm một ly sữa mật đi nó sẽ giúp các con ngủ ngon."

Cái này, đừng nói là Snape ngày cả đầu Harry cũng đau. Cậu đã dự đoán được hương vị của sữa mật, thậm chí có thể cảm giác được hàm răng của mình ẩn ẩn đau.

Snape không chút nương tay mà đả kích nói.

"Ta nhớ rõ, ta đã nhắc nhỡ ngài, hiệu trưởng tôn kính, có một số tài liệu độc dược gần đây không dễ mua, không may, là độc dược 'sâu răng' cũng nằm trong số đó."

Nhất thời mặt cụ Dumbledore nhăn nhúm lại,

"A, Severus trễ thế này thầy mang Harry đến đây chỉ để tổn thương trái tim già yếu này hay sao?"

Harry nhìn biểu tình sống không bằng chết của người yêu mình, thiếu chút nữa đã cười phá lên. Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là lập tức vào vấn đề chính, nếu không đêm nay bọn họ đừng nghĩ đi ngủ.

"Hiệu trưởng Dumbledore, con có việc tìm thầy. "

Harry vòng từ phía sau Snape đến trước mặt Dumbledore, cậu dùng ánh mắt trầm tĩnh mà kiên nghị nhìn đối phương, mà không giống sự trẻ con đơn thuần như thường ngày.

" Harry? " Khiếp sợ với khí chất bất đồng của đối phương, Dumbledore cũng thu lại nụ cười.

Harry lấy ra đũa phép gỗ sồi của mình, nhắm ngay thái dương, sau đó rút ra từng luồng chỉ bạc,

"Ta cần một chậu tưởng ký, hiệu trưởng." cậu khách khí nói.

Dumbledore dùng thần chú 'bay bổng' mang chậu tưởng ký lại đây.

"Đây là ký ức của ta," Harry nói,

"Nếu thầy không để ý, hãy xem một lần, chỉ sợ sẽ hơi lâu, xin lỗi vì đã quấy rầy thấy khi đã trễ thế này."

Dumbledore có chút nghi hoặc nhưng vẫn chui đầu vào chậu tưởng ký.

Trong phòng làm việc hiệu trưởng thật an tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy phượng hoàng Fawkes phát ra âm thanh thầm thì. Hình như nó mới niết bàn không lâu, nên vẫn còn rất nhỏ gầy.

Ước chừng qua nửa giờ, Dumbledore bước ra từ chậu tưởng ký. Vẻ mặt cụ phức tạp mà ngước nhìn hai người.

" Harry, Severus ..."

"Nếu có việc khó hiểu, cứ trực tiếp hỏi ta là được." Snape thản nhiên nói,

"Ta cam đoan, toàn bộ ký ức của Harry đều là thật."

"Nếu vậy, thật xin lỗi."

Dumbledore muốn nói lại thôi. Người trong trí nhớ Harry không phải mình, những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nhưng mà nếu có xảy ra thì cụ cũng không biết mình có lựa chọn như vậy hay không, dù sao cụ thật sự có khả năng sẽ làm ra việc đó. Vì có được lợi ích lớn hơn, cụ sẽ hy sinh mọi thứ. Tuy rằng, sẽ thật bất công với hai người trước mặt cụ.

"Thầy không cần giải thích." âm thanh của Harry thực bình tĩnh. Đã qua hai năm, những ký ức khắc cốt ghi tâm kia cũng đã dần phai nhạt, tuy rằng vết thương vẫn nằm đó, nhưng cảm xúc của cậu đã không còn phập phồng như lúc vừa trở về nữa.

"Ta cùng giáo sư Snape, đều hiểu được quyết định của thầy lúc đó."

"Vậy còn hiện tại thì sao?" Dumbledore hỏi. Harry chỉ cho cụ ký ức đời trước, không chút liên quan đến đời này, cho nên cụ tò mò sau khi trọng sinh thì hai người đã làm cái gì.

Harry nghiêm túc suy nghĩ nói, sau đó chậm rãi nói.

"Trường sinh linh giá, hiện tại trừ sủng vật của Voldemort là Nagini, thì những cái khác đã bị tiêu huỷ, bất quá theo suy đoán thì hiện tại Nagini vẫn chưa thành trường sinh linh giá. Chuyện bắt Peter Pettigrew, trả lại tự do cho Sirius cũng là do ta và giáo sư Snape thương lượng tốt. Mặt khác Keyden Lestrange sau khi trở lại trường học thì đã không còn là hắn nữa, hắn bị Voldemort trong vương miện Ravenclaw chiếm lấy thân thể, cho nên khi đó bắt cóc Draco là Voldemort."

Dumbledore hít một ngụm khí lạnh, cho dù cụ đã hoài nghi mọi chuyện ngay từ lúc đầu, nhưng cụ trăm triệu lần không ngờ lại là tình huống này. Tính đến nay Keyden Lestrange đã trở lại Hogwarts hơn nửa năm, trong nửa năm này, Voldemort chiếm hữu thân thể đối phương sinh hoạt dưới mí mắt bọn họ, mà bọn họ không chút nào nghi ngờ.

"Ta biết xà ngữ, Voldemort cũng biết, cho nên chúng ta có thể mở cửa phòng chứa. Còn có, xà quái trong phòng chứa nó sẽ không tổn thương học sinh, nên mọi người không cần tìm nó, hôm đó chính nó đã giúp chúng ta."

Xà quái phải nghe theo lệnh xà ngữ giả, cho nên Dumbledore không hoài nghi lời Harry nói.

"Vậy chuyện của Lockhart lúc trước..." Tuy rằng biết rõ đối phương trọng sinh trở về, cũng không có khả năng lướt qua quyền hạn hiệu trưởng, nhưng cụ vẫn theo bản năng hỏi một câu.

Harry nhún nhún vai,

"Ta không biết."

"Chuyện các ngươi trọng sinh còn có ai biết không?" Dumbledore hỏi.

Harry nhìn Snape một cái, thấy y khẽ gật đầu ngầm thừa nhận, liền thành thật trả lời.

"Có ngài Lucius Malfoy cùng với... Remus Lupin."

" Sirius không biết?" Dumbledore có chút nghi hoặc với lựa chọn của cậu, trong trí nhớ Harry, rõ ràng quan hệ giữa cậu và cha đỡ đầu cũng mình càng tốt hơn.

Harry lắc đầu.

"Tính cách Sirius... Quá manh động." loại sự tình như trọng sinh này càng ít người biết càng tốt, nếu không phải suy xét đến việc sắp sửa phát sinh, thì Harry còn định tiếp tục gạt Dumbledore. Mà Sirius hiển nhiên không phải là người ổn trọng kín đáo.

"Vì sao hiện tại các ngươi lại nói cho ta biết?" thời điểm này quá kỳ quái, không phải là lúc vừa trọng sinh trở về, không phải là lúc cụ nghi ngờ chút gì về hai người.

"Lúc trước, con có đến rừng cấm, gặp nhân mã, chúng nó nói 'chiến tranh sẽ đến sớm."

Harry đáp.

"Đời trước chiến tranh bắt đầu vào năm thứ 4, hiện tại đã năm 2,nếu chiến tranh thật sự đến sớm, con không hy vọng thầy không hề có chuẩn bị."

Dumbledore gật đầu, sau đó nháy mắt mấy cái với Harry.

"Vấn đề cuối cùng Harry, vì cái gì con lại chọn Slytherin mà không phải Gryffindor? Lại không chơi cùng với bạn tốt trước kia?" Nếu Harry là một Slytherin cụ sẽ không hoàn toàn tín nhiệm, nhưng nếu trong xương cốt Harry là Gryffindor... Có lẽ cụ cần suy xét ý tưởng của chính mình.

Hơn một năm nay, trừ bỏ ma lực tiến bộ, thì việc nói dối không nháy mắt của Harry cũng nâng cấp. Cậu không chút nghĩ ngợi đáp.

"Ta chỉ muốn thử đổi một học viện, xem có gì vui không thôi."

Viện trưởng học viện mà cậu muốn chơi đùa đứng sau lưng cậu: "..." anh một chút cũng không muốn bóp chết đối phương, thật sự.

Đại khái Dumbledore cũng thấy được lời của Harry có chút - thiếu đánh, hơn nữa còn nói trước mặt viện trưởng nhà mình, cụ ho khan một cái, sau đó nói.

" Harry, Ta tin tưởng, dù con ở học viện nào của Hogwarts đều cũng sẽ rất vui vẻ."

Đời này, dù Harry cẩn thận, nhưng vẫn gây ra không ít chuyện, làm cả lớp ướt sũng ở tiết học thần chú của giáo sư Flitwick, ngang nhiên kiêu kích Voldemort ở câu lạc bộ quyết đấu. Dumbledore tin tưởng, nếu không phải do Snape bao che không trừ điểm nhà mình, nếu không thì có Harry ở đây, Cúp nhà của Slytherin đã sớm đổi chủ.

Harry trải qua trăm trận chiến đều bị câu nói của cụ làm nghẹn.

"Ta cùng viện trưởng trở về trước, hiệu trưởng, nếu thầy nhàm chán, có thể xem lại ký ức của ta, nhất là sau khi thầy qua đời, có một đoạn thời gian đáng giá hồi vị." Cậu nói chính là lúc Gellert Grindelwald vì bảo vệ mộ Dumbledore mà chết.

Dumbledore: "..." tiểu quỷ chết tiệt, dám lấy Gellert ra đùa giỡn mình.

Snape đứng một bên cao hứng mà nhìn gương mặt kinh ngạc của lão sư tử mặt dày, anh ra hiệu cho Harry một cái, xoay người bước đi.

Harry vui vẻ phấn chấn đuổi theo.

Để lại Dumbledore nhìn thân ảnh hai người mà cười chua xót.

---------oOo---------

Chương 138: Gặp lại

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sau buổi tối hôm đó, hiệu trưởng biến mất khoảng 1 tuần, tất cả mọi công vụ Hogwarts đều do McGonagall tạm thời xử lý. Đối với chuyện này, Harry lén hỏi Snape, có phải hiệu trưởng đi tìm lão tình nhân của mình hay không, làm cậu thiếu chút nữa bị Snape đánh một trận.

Độc dược hiện hình mà sư tổ lưu lại, Snape cơ bản đã nghiên cứu ra phối phương, kỳ thực cũng không phức tạp, chỉ là tài liệu quý hiếm, cho nên lúc thí nghiệm anh phải vô cùng cẩn thận.

Thời gian thong thả trôi qua, lúc Snape mang thành phẩm độc dược hiện hình tìm Salazar, thì cũng đã cuối tháng 5. Độc dược kim sắc nhỏ từng chút từng chút lên tấm da dê, dần dần, một dòng chữ viết mạnh mẽ có lực hiện lên.

'Chúng ta luôn luôn ở phía sau ngươi, chưa bao giờ rời đi.'

Salazar nhìn chằm chằm vào chữ 'we', gần một phút đồng hồ không rời mắt. Godric... Rowena... Helga...

Thời gian giống như trở về ngàn năm trước, lúc Hogwarts vừa thành lập. Khi đó tuy rằng gian nan, nhưng bốn người bọn họ vẫn sát cánh bên nhau, không rời không bỏ...

" Salazar? " Harry do dự mà lên tiếng gọi.

Salazar phục hồi lại tinh thần,

"Hôm nay, các ngươi không bận việc gì đi?" y nhìn về phía Snape cùng Harry.

Hôm nay là cuối tuần, Harry không cần lên lớp, còn Snape sau khi hoàn thành độc dược hiện hình thì cũng không còn chuyện gì quan trọng, vì thế hai người đồng ý đi cùng Salazar.

Lần thứ hai mở mắt, Harry phát hiện ba người họ đang ở trong một căn phòng tối đen, đến độ không thấy ngón tay. Harry dùng đũa phép chiếu sáng, lại phát hiện không dùng được, cậu suy đoán ở đây giống với Gringotts cấm sử dụng phép thuật. Hoàn toàn mất năng lực chiến đấu làm cậu trở nên khẩn trương. Dù sao đối với một phù thuỷ, không thể sử dụng phép thuật, liền giống hệt một binh sĩ Muggle tay không tấc sắt, không thể phản kháng trước nguy hiểm.

Đại khái cảm nhận được sự bất an của Harry, Snape nắm chặt tay cậu, nắm lấy bàn tay ấm áp của đối phương làm Harry theo bản năng thở nhẹ một hơi.

Salazar giơ tay lên, một đoạn ánh sáng tràn ra từ đầu ngón tay y, chiếu sáng bốn phía. Lúc này họ mới nhìn thấy rõ nơi này.

Căn phòng rất lớn, nhưng trừ bỏ bốn bức tường thì không có gì cả. Harry có chút buồn bực, cậu không nghĩ ra được, một nơi như thế này cần cấm phép thuật làm gì.

"Đây là ở dưới đáy hồ đen." âm thanh của Salazar phiêu đãng trong căn phòng, y giải thích.

"Nếu có nguy hiểm, học sinh có thể tiến vào tạm thời né tránh, nơi này trừ bỏ người sáng lập ra thì người khác không thể dùng phép thuật, có thể đảm bảo chút an toàn cho học sinh." Hogwarts ngàn năm trước, có chương trình huấn luyện thể lực, lúc đối đầu với kẻ địch không thể dùng phép thuật, thì học sinh có thể lực tốt sẽ chiếm ưu thế hơn.

Lực chú ý của Harry đều nằm ở câu nói đầu tiên của Salazar, nếu đây là dưới hồ đen. Có lẽ cậu đã hiểu câu 'Chúng ta luôn luôn ở phía sau ngươi, chưa bao giờ rời đi.', nếu cậu đoán không sai, khe trượt ở phòng vệ sinh nữ lầu hai cũng thông ra hồ đen.

Salazar vươn tay, bắt đầu đọc thần chú với vách tường. Harry đột nhiên thấy vách tường trước mặt chậm rãi kéo lên, tiếng động lớn đến mức cậu tự phản xạ che tai lại.

Đến khi bức tường kia hoàn toàn biến mất, Harry mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cách vách tường là một căn phòng đầy ánh sáng, nhỏ hơn căn phòng tối lúc nảy rất nhiều. Nhất thời ánh mắt cậu không thể thích ứng với ánh sáng bất ngờ, chờ lần thứ hai cậu mở mắt ra, cậu nhìn thấy trên ba vách tường có ba bức hoạ.

Trong bức hoạ có hai vị nữ sĩ và một nam nhân, bọn họ đều khoảng trên dưới 30 tuổi, không khác lắm với bức hoạ Salazar mà Harry nhìn thấy 1 năm trước.

Harry hít sâu một hơi, đi theo Salazar vào trong. Snape cũng nắm chặt tay Harry, hiển nhiên anh cũng đoán được người trong bức hoạ là ai.

"Ta nói này Salazar, em làm chúng ta đợi thật lâu a." nam nhân tóc vàng mắt lam trong bức họa đối diện mở miệng nói. Âm thanh của hắn ấm áp mang theo ý cười, lời hắn nói thật tự nhiên, cứ như hai người họ chưa từng có tranh cãi.

Luôn luôn bình tĩnh như Salazar lần đầu tiên có chút sững sờ.

" Godric... " y nhìn chằm chằm người mình nhớ nhung cả ngàn năm, nhất thời không nỡ rời mắt.

Salazar đột nhiên ý thức được, cho dù trước lúc y trở lại Hogwarts phong ấn linh hồn mình, y cũng đã không gặp Godric mấy chục năm rồi. Năm đó y vội vàng mang theo học sinh thuần huyết rời trường học, sau đó cũng không có dũng cảm đi gặp lại đối phương.

Mà hiện tại, Godric vẫn giống hệt trong trí nhớ y, chưa từng thay đổi chút nào. Bởi vì bức họa phong ấn linh hồn, cho nên không có quan hệ đến tuổi tác. Ma lực càng mạnh, bức họa càng trẻ.

"Chỉ nhớ rõ mỗi Godric, không thèm liếc nhìn chúng ta một cái. Nếu không phải chúng ta ở chung một chỗ với Godric, thì ngươi có phải cũng lười đi tìm ta và Rowena?" Âm thanh ôn hoà của một phụ nữ mang theo ý trêu trọc vang lên, Harry quay đầu nhìn qua, nhờ vào ký ức của Salazar, cậu nhận ra đây là hoan tổ.

"Đúng nha." Một giọng nữ khác cười nói thêm.

"Ở đây còn có người khác đây này, tốt xấu gì cũng phải mang chúng ta ra ngoài rồi hãy liếc mắt đưa tình. Cứ nhìn một bức hoạ thì làm được gì?"

Mặt Salazar có chút ửng đỏ, y quay đầu nói với Harry và Snape.

"Đây là Godric, bên kia là Helga, bên này là Rowena."

Harry theo sau Snape hành lễ.

" Gryffindor các hạ, Hufflepuff các hạ, Ravenclaw các hạ."

" Harry Potter, kế tử của ta." Salazar giới thiệu cho mấy người bạn mình.

"Đây là Severus Snape đương nhiệm gia chủ Prince."

"Hèn chi, em là người dốt đặc cán mai độc dược, làm sao tìm được bọn ta." Godric cười nói.

"Nguyên lai có gia chủ Prince hỗ trợ."

Salazar nhanh chóng đáp trả.

"Còn tốt hơn chai độc dược để một ngàn năm liền biến chất của anh."

Harry có chút cạn lời rồi. Biểu tình của Snape cũng có chút vi diệu. Đây phỏng chừng là cảnh tượng một ngàn năm trước các học sinh Hogwarts luôn nhìn thấy đi, sư tổ và xà tổ đấu võ mồm, hai vị khác đứng một bên xem kịch vui.

Rốt cuộc Rowena nhìn không được nữa.

"Ngươi tìm chúng ta chỉ để nói chuyện phiếm hay sao?" Cô tức giận nói.

Salazar nhún nhún vai.

"Ta tìm thấy tấm da dê Godric để lại, cũng không dám chắc các ngươi ở đây, nên đến xem trước. Độc dược Godric để lại đã biến chất, làm hại ta làm u linh hết nửa năm, lúc sau vẫn nhờ Severus chế ra độc dược. Cho nên, muốn đi ra còn phải chờ một chút, chừa cho Severus chút thời gian, để y làm thêm độc dược."

Snape: "..." Hai đời, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày được ba vị sáng lập dùng ánh mắt mong chờ, nhiệt tình như thế mà nhìn mình!

"Bây giờ đã là thời gian nào?" Godric hỏi. Bọn họ ở trong bức hoạ quá lâu, không có khái niệm thời gian.

Salazar liếc mắt một cái, sau đó nói.

"Đã 12 giờ trưa, nên đi dùng bữa."

Snape: "..." đây là xà tổ đại nhân cao quý lãnh diễm mà họ đã ở chung 1 năm qua sao? Sao mà lại Gryffindor hơn cả Gryffindor? "

Harry trả lời theo bản năng.

" Salazar, người đói bụng rồi phải không?"

Xà tổ bị thần kinh thô của kế tử nhà mình làm kinh ngạc, mà Godric bên kia đã nhịn không nỗi mà cười phá lên.

"Em tìm đâu ra một bảo bối thế này hả? " Godric cười đến thở hỗn hểnh nói.

"Ta nghĩ thằng bé là kế tử của ta mới chính xác."

Salazar nhếch môi, sau đó buồn bã nói.

"Nó vốn là học sinh của cái học viện rách nhà anh."

"Vậy, nhường cho ta đi."

Salazar hừ lạnh.

"Anh mơ thật đẹp, anh hỏi thử xem Harry có nguyện ý rời nhà Slytherin hay không."

Dưới ánh nhìn chăm chú nhiệt tình của Gryffindor, Harry quyết đoán lắc đầu nói.

"Không được, nếu không Sev sẽ nhân cơ hội mà vứt bỏ con! Con mới không cần đổi học viện." Nói xong cậu uỷ uỷ khuất khuất mà lôi kéo góc áo Snape.

Hai người Helga và Rowena hứng thú nồng đậm mà nhìn họ, mà Snape lại hận không thể bóp chết tiểu hỗn đản không phân biệt tình huống này.

Đại khái Salazar thấy nháo đủ rồi, y ho khan một cái, sau đó đứng đắn nói.

"Làm sao ngươi biết ta đem linh hồn phong ấn trong phòng chứa?" y hỏi Godric.

"Ta còn không hiểu em sao." Godric nói.

"Liền vì tìm địa phương thích hợp cho Herpo, em liền đặt phòng chứa dưới nhà vệ sinh nữ ở lầu hai, đừng nghĩ là ta không biết em nghĩ gì?"

Snape yên lặng đỡ trán, Harry vô lực phun tào, Salazar liền mang bọn họ độn thổ đi mất.

Có đôi khi, thứ gọi là chân tướng, biết nhiều cũng không tốt lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net