Chương 143 - 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Gần đây bắt đầu vào học rồi, nên tui khá là bận. Máy tính tui thì hư bàn phím mất tiêu rồi, không đánh chữ được, thành ra tui edit hơi lâu một xíu. Tui quyết định sẽ đăng 2 chương truyện vào chủ nhật hằng tuần. Mấy bạn đọc thông cảm nhiều nhé!)

Chương 143: Đi tìm Regulus

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Ba ngày sau, Godric hoàn thành số độc dược cần dùng. Cho đám độc dược vào lọ rồi bỏ vào túi không gian, Godric liền bảo Snape gọi Harry và Salazar tới. 

"Chịu ra ngoài rồi sao?" Salazar tức giận nói. Mấy ngày này, Godric cùng Snape nhốt mình trong phòng thí nghiệm, trừ bỏ thời gian không thể không đi ngủ ra, còn lại cơ bản không bước ra khỏi đây nửa bước, đến cơm cũng bảo gia tinh mang vào. 

Godric lè lưỡi. 

Sắc mặt của Snape cũng không tốt. Thử nghĩ xem một vị giáo sư luôn thích tàn phá học sinh của mình làm vui, lại bị chính giáo sư của mình tàn phá ba ngày, thì tâm tình chắc cũng sẽ không quá tốt. Huống chi đây là lần đầu tiên anh lĩnh giáo bản lĩnh của bậc thầy độc dược Gryffindor, phong cách làm việc hoàn toàn... Thôi, không muốn nhắc tới nữa. 

Harry nhìn anh một cái, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi người khác gặp hoạ, sau đó cậu liền nghiêm trang chững chạc nói với kế phụ là mình đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. 

Rowena và Helga cùng ở lại trang viên Prince, hai người họ đều là lý luận gia, kinh nghiệm thực chiến kém hơn so với Godric và Salazar. Ngoài mặt thì nói là giúp Snape chăm sóc đám thực vật trong vườn, thật chất là ở nhà trông cửa. Vì thế sáng hôm sau, Harry chỉ mang ba người độn thổ đi mất. 

Vừa ổn định thân thể, mùi hương của biển liền xông vào trong mũi. Ở đây trụi lủi, xung quanh hoang vắng, trừ bỏ đá và đá thì chỉ còn lại biển, không có đến một bụi cây, không có một nhúm cỏ và cũng chả có đến một chút cát nào. Bầu trời cứ như sắp mưa to, không thấy chút ánh sáng mặt trời, sóng biển dữ dội, biển rộng có vẻ âm u, khủng bố, cứ như muốn cắn nuốt người nhìn nó. 

Lần nữa đứng ở bờ biển u ám này, Harry thấy mình như trở về năm thứ sáu, Dumbledore độn thổ mang cậu tới đây, sau đó bơi qua biển đi vào hang, cuối cùng vì lấy trường sinh linh giá mà phải uống độc dược làm người sinh ra ảo giác. Harry nhớ rõ, cậu là người đã rót hết số độc dược đó cho đối phương... 

Ngày đó tuyệt đối là ác mộng đối với cậu, thiếu chút nữa thì bị âm thi tha xuống hồ, bản thân Dumbledore thì bị thương nặng. Vất vả trốn ra khỏi đó về tới Hogwarts, thì lại phát hiện Tử thần thực tử xông vào Hogwarts, mà Snape... Người mà Dumbledore vẫn luôn tin tưởng, lại dùng lời nguyền chết chóc với hiệu trường mình tôn kính nhất. 

Ký ức đời trước, sống dậy trong đầu, làm Harry hơi run rẩy. 

Hai vị sáng lập không hiểu tại sao, ngay cả Salazar đã biết mọi chuyện nhưng cũng chưa kịp phản ứng. Vì thế hai người đều nhìn cậu một cách khó hiểu. 

Snape nhíu nhíu mày, sau đó thuận tay nhét tiểu cự quái đang thương tâm này vào lòng. 

"Sợ sao?" anh nhẹ giọng hỏi. Anh biết rõ mọi chuyện, tuy rằng bởi vì thế cục lúc đó, trước khi chết Dumbledore không có quá nhiều trao đổi với anh. Nhưng anh biết, ngay lúc tử thần thực tử chiếm lĩnh Hogwarts, Dumbledore đã mang Harry đến đây để tìm trường sinh linh giá, bởi vậy ít nhiều anh cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cậu lúc này. 

Harry không nói gì, vùi đầu vào trong lòng Snape. Anh ôn nhu trấn an cậu, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hai vị kia. 

Salazar cùng Godric lùi ra phía sau một bước, thương lượng làm thế nào để vượt biển. Xung quanh hang bị làm phép cấm độn thổ, cho nên bọn họ không thể trực tiếp tiến vào. 

Bơi đi qua thì lại tốn thời gian và sức lực, Godric nghĩ nghĩ, sau đó quăng ra một thần chú biến hình cao cấp, nháy mắt trên mặt biển liền xuất hiện một cây cầu gỗ, nối thẳng đến hòn đảo bên kia. 

Dưới sự trấn an của Snape, Harry rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cậu ngại ngùng nhìn nhìn về phía kế phụ của mình, sau đó cùng mọi người bước lên cầu. Snape đi cuối cùng, cẩn thận che chở cho cậu. 

Cái hang mà Voldemort dùng để giấu trường sinh linh giá rất nhỏ, rất bí mật, đã vậy còn đóng cửa. Nếu không phải Harry đã tới đây một lần, thì có lẽ bọn họ phải đi tìm cả buổi. Đứng ở cửa hang, vẻ mặt Harry có chút hoảng hốt. Đột nhiên cậu nhớ lại, ở đây, Dumbledore đã dùng dao nhỏ cắt lên cánh tay tay cụ. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy trên cánh cửa đá đỏ tươi một mảng. 

"Yêu cầu máu tươi" Harry nói. 

Godric nhíu mày. 

"Vì sao?"

Harry nói. 

"Đời trước Dumbledore có nói qua, Voldemort cho rằng đau đớn thể xác sẽ làm suy yếu ma lực của một người."

Khoé môi Godric giương lên một nụ cười thản nhiên, nhưng không ai nhìn ra nụ cười này thật lạnh lùng. 

"Thật sự là ngu dốt hết thuốc chữa."

Nguyên bản Harry còn chút thương cảm, lại bị lời nói này của hắn làm cảm xúc bay hết, cậu thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Nếu nhớ không lầm thì đời trước Dumbledore cũng bình luận về Voldemort là "Rất nhược trí.". Cho nên, rốt cuộc là do gã thật sự ngu, hay là do nhóm sư tử đều có cùng một tư duy? 

Nghe được đánh giá như vậy, thân là tử thần thực tử duy nhất ở đây, trên mặt Snape có chút nóng bỏng, anh ho khan một tiếng, ý bảo họ trọng điểm là nghĩ cách tiến vào hang. 

Phép thuật cần máu tươi làm lời dẫn thường là phép thuật hắc ám, phép thuật hắc ám tất nhiên là phải giao cho phù thuỷ hắc ám giải quyết rồi. Salazar lấy đũa phép ra, quay đầu ra hiệu Harry cùng Snape bảo vệ tốt bản thân, sau đó ném một thần chú qua. 

Nhất thời, nham thạch trụi lủi bị đối phương tạc đến tan nát, nham thạch giống như mưa thi nhau bay về phía bọn họ. May mà phản ứng của Snape nhanh nhạy, nhanh chóng làm một thần chú 'bảo vệ' trước bọn họ, nếu không thì với ma lực của Salazar tác động đến đám đá này, bọn họ không bị đập chết thì cũng sẽ vô cùng tơi tả. 

Trong hang một mảng đen tối, Godric dùng đũa phép của mình thắp sáng lên. Mượn ánh sáng từ đũa phép, bốn người mới nhìn thấy cảnh tượng trong hang. Một hồ nước mênh mông vô bờ, trong hồ loé loé ánh sáng mông lung, u ám, đó là bồn đá đặt trường sinh linh giá. Trong hang ngoài tiếng bước chân của bốn người họ, thì chẳng có một âm thanh nào, yên tĩnh đến áp lực, làm lòng người bất an. 

"Âm thi trong đáy hồ." Harry nói, cái hang này không nhỏ làm âm thanh của cậu phiêu đãng, nghe cứ như có người đang lập lại lời nói của cậu cực kỳ khủng bố. 

"Nếu chúng ta đụng vào nước, chúng nó sẽ từ trong hồ bò lên."

Salazar lấy một thanh kiếm nạm thuỷ tinh tím ném cho Godric. 

"Hai người các ngươi không quen dùng kiếm thì cứ dùng đũa phép đi." y nói với Harry và Snape. 

"Âm thi có chủ chỉ biết làm theo mệnh lệnh, tuy rằng huyết thống của ta sẽ làm bọn nó thiếu phòng bị, nhưng nếu có người vi phạm mệnh lệnh chủ chúng nó đưa ra, thì chúng nó vẫn sẽ tấn công."

"Chính là, nếu chúng ta tìm người, mà không lấy trường sinh linh giá... Thì chắc là không có vi phạm mệnh lệnh Voldemort giao cho chúng nó đi?" Harry do dự hỏi. 

Salazar gật đầu. 

"Nói như vậy không sai, nhưng mà, chúng ta không xác định được Voldemort có hạ mệnh lệnh kỳ quái nào nữa không. Cho nên vẫn cần làm tốt chuẩn bị."

Snape gật đầu. Harry hít sâu một hơi, sau đó lấy đũa phép thuỷ tinh tím trong tay áo ra. 

"Còn nữa, người tên Black này cho dù có còn sống, thì nhìn cũng không khác Âm thi là mấy, dưới hồ này có vô số Âm thi, có lẽ chúng ta phải tốn không ít thời gian để tìm." Godric nói. 

Harry cảm thấy trứng có chút đau, khó trách trước khi đi sư tổ đại nhân có bảo gia tinh chuẩn bị không ít đồ ăn bỏ vào túi không gian, nếu phải phân biệt thi thể với thi thể như vậy, quả thật phải tiêu tốn vài ngày. 

Đáng tiếc Âm thi không có ký ức, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, nếu không Salazar có thể làm 'Chiết tâm trí thuật' để tìm hiểu, hiện tại bọn họ chủ có thể từ từ mà tìm. 

Trong này, người duy nhất gặp qua Regulus Black chính là Snape, nên anh bị Salazar kéo lên phía trước. 

Salazar lấy đũa phép ra, bắt đầu đọc thần chú mà Harry chưa nghe bao giờ. 

–––––––––oOo–––––––––

Chương 144: Sao lại nghèo như vậy

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Từng khối Âm thi thân thể toàn vẹn bị Salazar thay phiên gọi lên từ đáy hồ, chúng nó ngâm trong nước quá lâu ngày, không chỗ nào không trắng bệnh, đã vậy còn bị phù thũng nữa chứ. Harry từng mém chút nữa là bị bọn nó tha xuống hồ, nếu không phải lúc đó Dumbledore cường chống lại kịch độc, thi triển thần chú 'liệt hoả', thì có lẽ cậu đã sớm táng thân trong này rồi. Thẳng đến hiện tại, Harry vẫn không quên cảm giác lạnh lẽo, dính nhớt khi bị Âm thi bắt lấy. 

Cậu nhớ rõ, trong hồ này có mấy trăm nghìn Âm thi, nam có, nữ có, già có, trẻ có. Nhưng lúc này Salazar chỉ gọi những Âm thi nam tuổi từ 13 đến 19, hiển nhiên là dùng phép thuật đặc biệt. 

Đám Âm thi mắt nhắm mắt mở, giống như hoàn toàn không có ý thức. Vì vấn đề an toàn Salazar không có gọi chúng lên một lượt, chỉ là gọi từng cái lên để Snape phân biệt, nếu không phải thì cho nó tự nhảy về hồ. Snape cẩn thận quan sát, rất nhiều thi thể đã sớm bị ngâm đến hoàn toàn biến dạng, cho nên anh cũng thực cố hết sức.

Dạ dày Harry không quá thoải mái, đại khái cũng chỉ có người thường hay tiếp xúc với đám tài liệu độc dược kỳ kỳ quái quái như Snape mới có thể bình tĩnh mà quan sát Âm thi. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh hang, để phân tán lực chú ý của bản thân. 

Đời trước, cậu vừa đến chỗ này liền nhìn thấy âm thi, cho nên cứ bị vây trong reng thái sợ hãi, chưa từng quan sát kỹ chỗ này, hiện tại có thể nhìn... 

Harry ra hiệu cho Gryffindor các hạ làm đũa phép sáng một chút, cậu nhìn thấy trên đỉnh hang có cái gì đó trong suốt đang phản quang. 

"Là tinh thể." Godric nghiêm túc nhìn về phía đó một lát, sau đó trả lời cậu. 

Harry sửng sốt. 

"Thuỷ tinh trắng cùng thuỷ tinh tím, dùng để bảo tồn ma lực." Godric giải thích. 

"Nơi này tuy hoàn cảnh hắc ám, thích hợp cho Âm thi sinh tồn, nhưng nếu hy vọng Âm thi bảo trì ma lực, thuỷ tinh là thứ không thể thiếu."

Rốt cuộc làm thế nào Voldemort tìm được chỗ này? Trong lòng Harry yên lặng sợ hãi than. Trừ bỏ những phép thuật gã lưu lại để khinh thường đối thủ ra, thì nơi này quả thật được bảo hộ hoàn mỹ. 

"Làm sao vậy?" Godric nhìn Harry đang bay ra vẻ mặt tán thưởng, hỏi. 

Harry ngửa đầu nhìn đám thuỷ tinh rậm rạp trên đỉnh hang, sau đó uỷ uỷ khuất khuất hỏi. 

"Có thể lấy một khối đem về không?"

Godric: "..."

Chuyện này làm Salazar đang bận rộn gọi Âm thi cũng nhịn không được cười nhạo cậu. Snape tuy rằng không nói gì, nhưng Harry không chút nghi ngờ, nếu không hỏi có hai vị sánh lập ở đây, thì nhất định cậu sẽ bị đánh đòn một trận. 

Godric nhìn về phía Salazar, 

"Ta nói này Sal, bộ em không dẫn kế tử nhà em đi xem mấy mật thất ở Hogwarts sao?  Như thế nào mà lại nghèo thành thế này?"

Salazar vừa đọc xong thần chú, liền tranh thủ thời gian trừng mắt nhìn hắn một cái. 

Harry cảm thấy mình phải đính chính cho Salazar. 

"Con xem qua rồi, chính là con cảm thấy, thứ đồ vật gọi là tiền này, vẫn là cần chính mình nghĩ biện pháp kiếm được."

"Cho nên biện pháp của con là cướp của Voldemort?"

Harry: "..."

Bọn họ cứ như vậy mà trò chuyện, đột nhiên Harry cảm thấy đói bụng, tận lực không nhìn đám Âm thi đó nên áp lục tâm lý của cậu cũng giảm bớt nhiều. Xác định tạm thời không gặp nguy hiểm, cậu ngồi xuống đất sau đó mở túi không gian. Trong đó có đồ ăn mà buổi sáng gia tinh chuẩn bị cho cậu. 

Godric cũng ngồi xuống, 

"Sal, em cần nghỉ ngơi một chút không?"

Salazar nghĩ nghĩ, gật đầu dừng tay lại, tuy rằng ma lực y cường đại, nhưng không phải vô cùng vô tận. Nhiều Âm thi như vậy, tìm một người đúng là mò kim đáy bể, quả thật không dễ dàng, ăn chút gì đó thả lỏng cũng rất cần thiết. 

Mấy ngày nay Godric bận rộn làm độc dược, mà Helga lại chui vào phòng bếp nghiên cứu tân thực đơn với đám gia tinh. Cho nên lúc này đây, Harry lấy mỗi món trong túi không gian ra, chúng đều thật.... Không thể tưởng tượng được. 

Ví dụ như Sandwich bóng đêm, bánh bí đỏ màu xanh lam, cùng với bánh mì khúc gỗ màu hồng. 

Harry nhịn không được, quăng cho đám đồ ăn một thần chú 'lẫn lộn', làm chúng nó thoạt nhìn có được màu sắc bình thường, mới dám bỏ vào miệng. 

Salazar cùng Godric dường như đã quá quen với trù nghệ kỳ diệu này của Helga, cho nên ăn thực thản nhiên. Không thể không nói, tuy rằng trông màu sắc quỷ dị, nhưng hương vị lại vô cùng ngon. 

Nghĩ ngơi một chút, bọn họ lại tiếp tục con đường dài ngoằng để tìm Regulus Black. Có lẽ do đến nay đều thực an toàn, lại thêm vừa mới ăn no, bởi vậy Harry hơi thả lỏng cảnh giác. 

Cậu miễn cưỡng tựa vào nham thạch, nhìn Salazar tao nhã vẫy vẫy đũa phép. Mà Snape mặc áo chùng đen như hòa cùng một thể với khung cảnh, chỉ có những đường viền hoa văn bằng chỉ bạc ở cổ tay và áo trong phản bạch quang, thoạt nhìn đối lập phá lệ thần bí. 

Harry cứ như vậy lẳng lặng mà chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không lên tiếng. 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Snape vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. 

"Khoang đã."

Âm thanh trầm thấp như tơ lụa, làm Harry nháy mắt phấn chấn tinh thần, Snape là một người ổn trọng, nếu không nắm chắc trên 8 phần thì anh sẽ không mở miệng. Cậu lập tức đứng lên, nhìn về chỗ mà đũa phép của Salazar đang hướng về đó. Một Âm thi thoạt nhìn không khác với các Âm thi khác, nó đang đứng trên mặt hồ, mắt rủ xuống, do ngâm trong nước quá lâu, toàn thân phù thũng. Điểm duy nhất không giống, tuy da thịt nó cũng phù thũng, nhưng da thịt những Âm thi khác nhìn vào giống như vừa đụng vào sẽ rơi thịt xuống vậy.  

Bởi vì khoảng cách quá xa, ánh sáng lại quá mờ, nên Harry hoàn toàn không nhìn thấy rõ bộ dạng của đối phương, cậu đi về trước vài bước, hy vọng có thể nhìn rõ hơn một chút. 

Nhưng mà, tốc độ của cậu quá nhanh, chờ Snape kịp phản ứng thì đã không còn kịp rồi. Một chân cậu đã đụng phải nước trong hồ. 

Chỉ trong chớp mắt, một Âm thi từ đáy hồ chui ra, đôi tay trắng bệch dính nhớt bắt lấy mắt cá chân của Harry, kéo cậu xuống hồ. 

Lịch sử lại tái diễn lần nữa, giống hệt năm thứ sáu của Harry, trong nháy mắt, giống như có một bàn tay vô hình khuấy động cả hồ nước, vô số Âm thi từ trông hồ chui ra, chúng đều mở to đôi mắt, tuy chúng không nhìn thấy nhưng vẫn hướng về phía Harry. 

Lúc này hơn nửa người Harry đã bị kéo vào trong hồ, nước trong hồ lạnh băng, lạnh đến thấu xương. Cậu liều mạng giãy giụa, sau đó cố gắng tập trung sức mạnh của mình, định dùng thần chú vô trượng công kích Âm thi gần mình. Tay Âm thi bắt lấy mắt cá chân cậu hình như bị cắt đứt, nhất thời chân Harry được tự do, cậu nhanh chóng dùng sức bơi vào bờ, tưởng đến gần nham thạch cách đó không xa. 

Nhưng mà cậu còn chưa bơi được xa, lúc này Âm thi xung quanh cậu càng lúc càng nhiều, cho dù ma lực cậu mạnh mẽ thì cũng vẫn phí công như cũ. Chúng nó kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, mỗi người đều vươn tay muốn kéo cậu xuống đáy hồ. Ma lực của cậu vô pháp đối phó toàn bộ Âm thi, bởi vậy, cậu từ từ bị kéo chìm xuống hồ. 

Bên kia, Salazar ngăn cản Snape đang muốn cứu người. 

"Ta đi cứu Harry, Gody, anh trông chừng Snape và Black." Huyết thống của y sẽ làm âm thi bớt cảnh giác, cướp một người sẽ tương đối dễ dàng một chút. Nếu Âm thi công kích y, thì với ma lực của mình y có thể huỷ cả cái hang này mà không tốn quá nhiều sức lực. 

Godric gật đầu, sau đó lấy đũa phép tạo một kết giới xung quanh mình và Snape, cùng với Black vừa tìm được, lúc này hắn phải làm Salazar yên tâm đi cứu người. Quen biết nhiều năm, nên chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương nghĩ gì. 

Snape vẫn cứ lo lắng, nhưng lý trí nói cho anh biết để Salazar đi mới là lựa chọn tốt nhất. Anh kiềm chế nội tâm nông nóng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Harry. 

Salazar không chút do dự nhảy vào hồ nước lơ lửng vô số Âm thi. 

Thời gian cứ chậm chạp trôi, chậm đến mức Snape hoài nghi là nó có trôi qua hay đang dừng lại ––– trên thực tế thì chỉ mới 3 phút trôi qua. Anh gắt gao nắm chặt áo chùng trên người, ngay cả tay mình đang run rẩy cũng không hề hay biết. 

"An tâm đi, Severus." Âm thanh của Godric từ phía sau truyền đến. 

"Chỉ là mấy con Âm thi thôi, Salazar vẫn giải quyết được." hắn vừa nói, vừa đem độc dược làm xong mấy hôm trước đổ lên người Regulus. Âm thi không thể thấy ánh sáng mặt trời, bọn họ phải xử lý một chút mới có thể mang người đi. 

Đây là vài cái Âm thi hay sao?  Snape nhìn thi thể rậm rạp trong nước không khỏi nhíu mày, nhưng lại không phản bác. 

Đột nhiên, 4 5 Âm thi luẩn quẩn trong lòng từ trong nước bò ra, đáng về phía Godric đang cho Regulus uống độc dược. Cảm giác phía sau bất thường, Godric lấy kiếm thuỷ tinh tím, không thèm quay đầu mà chém một đường. Nhất thời những Âm thi đó bị cắt thành vô số khối nhỏ. 

Ước chừng lại qua 3 phút sau, Salazar rốt cuộc cũng ôm Harry đi ra từ trong hồ. Lúc này trong hồ cứ như không có chuyện gì phát sinh, khôi phục sự tĩnh lặng như trước, giống như một mặt gương lớn. Những Âm thi vừa giương nanh múa vuốt vừa rồi giờ đã không thấy tung tích. 

Cố gắng không hỏi rõ chuyện gì, Snape nhanh chóng đi qua kiểm tra cho Harry. May mắn, cậu chỉ bị uống vài ngụm nước, không có gì nguy hiểm tới tính mạng. 

Thở nhẹ một hơi, Snape vỗ nhẹ sau lưng đối phương, làm cậu phun nước ra. Ho nửa ngày, rốt cuộc Harry cũng tỉnh táo lại. 

Snape càng khắc sâu nhận tri đối với đầu óc cự quái của đối phương, hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc trách cứ đối phương, dù sau khi trở về bọn họ có thể chậm rãi tính sổ. Sau đó Snape im lặng lấy độc dược giải độc đưa Harry, cũng không thèm nói câu nào. 

Trong hồ ngâm vô số Âm thi, bởi vậy nước hồ cũng mang độc Âm thi. Harry ngoan ngoãn nhận lấy độc dược uống hết, tự biết bản thân mình đuối lý nên cũng không dám oán giận độc dược của anh khó uống. Thấy Harry khôi phục bình thường, Salazar mang theo bọn họ ra khỏi cái hang khủng bố này, sau đó độn thổ về trang viên Prince

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net