Chương 145 - 146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ngư Ngư: Đây là hai chương trả nợ cho chủ nhật tuần rồi nè!  Chủ nhật tuần này tui sẽ đăng tiếp hai chương nữa nha!  😘😘😘)

Chương 145: Ma Pháp Trận
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Lúc bọn họ trở về trang viên Prince, Helga đang sai bọn gia tinh tưới nước cho đám cỏ ba lá. Nhìn thấy bọn họ tiến vào, cô mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.

Godric cùng Salazar nói với cô vài câu, sau đó phân phó gia tinh chuẩn bị một căn phòng, còn đặc biệt căn dặn kéo kín màn cửa, đảm bảo không có ánh nắng chiếu vào.

Harry mấy lần muốn nói chuyện với Snape, nhưng anh lại cứ vờ như không nghe thấy, hoàn toàn không thèm để ý đến cậu. Biết rõ Snape vẫn đang giận mình nên cậu cũng không dám mở miệng, vì vậy cậu cúi đầu cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Bọn họ mang Regulus vào phòng, Godric bắt đầu kiểm tra cho y.

Regulus nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, không còn cảm giác được xung quanh. Biểu cảm trên gương mặt rất an bình, hiển nhiên là y biết mình sắp đối mặt với tử vong nhưng vẫn thản nhiên như thường, giống như một lão nhân gần đất xa trời.

Godric ném vài thần chú qua, ánh sáng mỏng manh hiện lên làm sắc mặt của hắn hơi trầm xuống.

"Còn sống? " Salazar hỏi.

Godric gật đầu,
"Ân, nhưng mà có chút phiền phức." hắn buông đũa phép xuống, sau đó bắt đầu lục lọi quần áo của Regulus.

Một chiếc vòng bạc được gia công tinh xảo trượt ra từ cổ Regulus.

"Quả nhiên." Godric cởi nó xuống, sau đó tỉ mỉ kiểm tra.

"Đây là đồ của gia tộc Black." Harry nói.

"Con nhớ rõ, trong nhật ký của Regulus có nhắc đến, khi Sirius bị trục xuất khỏi gia tộc đã đưa nó cho y, nghe nói nó vốn là đồ vật mà gia tộc Black truyền cho con trai trưởng."

Ở Anh quốc, quyền thừa kế của gia đình quý tộc được truyền cho con trai trưởng, nói cách khác, sau khi gia chủ mất thì con trai trưởng sẽ được hưởng toàn bộ tài sản, mà thứ tử chỉ có thể dựa vào trưởng tử. Đối với một gia đình quý tộc thì trưởng tử chính là toàn bộ hy vọng của gia tộc. Cho nên làm người thừa kế, thì chiếc vòng cổ mà Sirius giao cho Regulus, tất nhiên là đồ vật trân quý nhất của gia tộc.

"Quả nhiên là nó." Godric nói.

"Nó phong ấn linh hồn của Regulus, nên y mới có thể tồn tại dưới đáy hồ Âm Thi mười mấy năm. Nhưng mà, vật phẩm phép thuật hắc ám nhận chủ, nếu như cha truyền con nối thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ trưởng tử giao cho thứ tử, cho nên... Nó không thể bảo hộ Regulus hoàn toàn."

"Vậy hiện tại như thế nào?" Harry hỏi.

Godric nói.
"Có một phần độc âm thi xâm nhập vào cơ thể y, có chút phiền toái, bất quá có thể giải quyết được, chính là vấn đề thời gian." Hắn nhìn về phía Snape.

"Mấy ngày nay, lại phải phiền ngươi rồi, chỉ sợ là phải nấu không ít độc dược, bao gồm giải độc Âm Thi."

Snape gật đầu, làm độc dược với anh cũng không phải là chuyện gì gian khổ.

"Tốt, Harry, con là Bạch phù thuỷ, ta cần con giúp ta hoàn thành một Ma pháp trận." Godric ra hiệu cho Harry lấy đũa phép ra.

"Những người khác đi ra ngoài, trong vòng hai ngày không được làm phiền chúng ta, mặt khác cơm mỗi buổi cũng phải do gia tinh mang vào."

Harry gật đầu, những người khác cũng đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, Snape nhịn không được liếc nhìn Harry một cái, lại phát hiện tiểu hỗn đản đã đi theo anh ra tới cửa. Nhìn đôi mắt ngọc bích hoà lẫn uỷ khuất cùng cầu xin, làm lửa giận của Snape nháy mắt tan biến không còn bóng dáng.

Sống hai đời, tiểu cự quái này chọc phiền toái còn thiếu một chút đó hay sao? Snape cam chịu mà nghĩ, lúc này chính mình cần gì phải so đo nữa chứ?

"Chú ý an toàn." anh cúi đầu, xoa xoa cái đầu tóc bù xù của Harry.

Từ ngữ khí biến hoá rất nhỏ của đối phương, Harry xác định Snape không còn tức giận nữa, ngoan ngoan mà gật đầu.
"Ân."

Snape khẽ thở dài một hơi, sau đó đi ra khỏi phòng.

"Được rồi, đừng lưu luyến." Godric trêu chọc Harry .
"Hiện tại bắt đầu tập trung chú ý. Đúng rồi, trước giờ con không có vẽ ma pháp trận đúng không? "

Harry lắc đầu, "Không có."

Chế tác ma pháp trận là công việc cực kỳ hao phí ma lực, Hogwarts, phải nói là Hogwarts hiện tại, chương trình học từ năm nhất đến năm cuối đều không đề cập đến nó. Nếu học sinh có hứng thú, bọn họ sẽ lén lút thỉnh giáo những giáo sư cao thủ ma pháp trận, mà các giáo sư cũng chỉ dám chỉ đạo cho những học sinh đủ thực lực. Bởi vì, một khi vẽ ma pháp trận thất bại, hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng hơn hai các vạc độc dược nổ cùng một lượt. Cho nên trường học không dám mở chương trình học này.

"Được rồi." Godric thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn về phía Harry,
"Đây không phải là một việc dễ dàng, yêu cầu con phải hoàn toàn tập trung tinh lực và ma lực, có làm được không?"

"Được ạ."

Có sự cam đoan của Harry, Godric bắt đầu rút đũa phép ra,
"Chú ngữ rất phức tạp, con đọc theo ta từ từ." nói xong, hắn lấy đũa phép, sau đó bắt đầu một bên niệm chú một bên chậm rãi xoay quanh giường của Regulus.

Sương mù màu trắng ngà tràn ra từ đầu đũa phép của Gryffindor các hạ, sau đó từ từ bay lên cao, Harry để ý thấy, đám sương này đang kết thành một ký hiệu kỳ quặc, quay xung quanh Regulus.

Harry hít sâu một hơi, cố gắng nhớ kỹ chú ngữ, lặp lại động tác y hệt đối phương. Cậu hài lòng khi nhìn thấy đũa phép mình cũng giống Gryffindor các hạ, toát ra sương mù trắng ngà.

Toàn bộ quá trình khéo dài khoảng một giờ, cho đến khi xung quanh Regulus bị bao phủ bởi vô số ký hiệu màu trắng ngà.

Godric ra hiệu cho Harry dừng lại, sau đó lấy hồng trà gia tinh đưa tới uống một hơi,
"Nghỉ ngơi chút đi.".

Harry nghe lời đối phương, ngồi xuống salong nghỉ ngơi. Cho dù đã vẽ ma pháp trận hết một giờ, nhưng ngoài ý muốn là ma lực của cậu lại không tiêu hao quá nhiều.

"Đây chỉ là mới bắt đầu." Như cảm nhận được ý nghĩ của cậu, Godric lên tiếng.

"Sau này còn rất nhiều công đoạn." nếu không, hắn cũng không đến mức phải tự giam mình trong này hai ngày, đến thời gian ăn cơm cũng không ra khỏi đây.

Harry gật đầu.

"Chúng ta bắt đầu đi."

Lúc này đây, Godric đứng ở đầu giường, để Harry đứng ở cuối giường, hai người đối mặt, sau đó giúp Harry nhớ chú ngữ mới.

Sương mù màu kim sắc chảy ra từ hai đầu đũa phép của hai người, sau đó giao nhau trên không trung, rồi biến thành những điểm sáng, hoà vào những kí hiệu màu trắng ngà trước đó.

Harry bị cảnh tượng xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt, thiếu chút nữa bỏ qua ánh mắt ra hiệu dừng lại của Gryffindor các hạ.

"Mệt không?" Godric buông đũa phép xuống, sau đó hỏi.

"Có một chút." lần này tiêu hao ma lực nhiều hơn lần trước không ít, nếu không phải Slytherin các hạ từng cho cậu không ít ma lực, lấy thực lực lúc đầu của cậu, chắc chắn không chống đỡ nỗi.

Godric lấy năm lọ độc dược đặt lên bàn.
"Chút nữa sẽ càng vất vả, nếu thật sự cố không được nữa, phải nói cho ta biết, hoặc uống một lọ này, bổ sung ma lực."

Harry hít sâu một hơi, sau đó đứng lên theo Gryffindor các hạ, tiếp tục huy động đũa phép.

Lần thứ ba vẽ ma pháp trận, Harry cảm nhận càng rõ ràng sự tiêu hao ma lực trong cơ thể lớn hơn rất nhiều lần so với trước. Cậu khẽ nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là hai ngày, không biết cậu có vượt qua mỗi hôm nay không nữa, khó trách Sư tổ lại lấy độc dược bổ sung ma lực cho mình.

Godric dường như cảm thấy sự lo lắng của Harry, hắn thừa dịp đọc xong  chú ngữ vứt cho Harry một ánh mắt ra hiệu. Thu được ám chỉ, Harry lập tức thu lại cảm xúc, lần nữa tập trung chú ý vào ma pháp trận.

Gryffindor các hạ lại lần nữa thay đổi chú ngữ, ma pháp trận nguyên bản đang màu trắng hoà cùng ánh vàng lập tức chuyển sang hồng, sau đó biến thành hình sợi tơ mảnh.

Đôi mắt Harry vô ý đảo qua Regulus đang nằm trên giường, cậu ngoài ý muốn phát hiện, nam nhân cả cơ thể cứng còng không nhúc nhích đột nhiên lông mi run rẩy một chút, nhưng tốc độ cực nhanh làm cậu tưởng mình sinh ra ảo giác.

Nhưng mà, cho dù phát hiện ra điểm này, hiện tại cũng không thể hỏi. Godric lại trừng cậu, hiển nhiên đang bất mãn vì cậu mất tập trung. Cậu cố gắng đem chuyện vừa nhìn thấy vứt ra khỏi đầu, tiếp tục tăng lượng ma lực phát ra.

Lúc này, ma pháp trận đã hoàn toàn biến thành màu hồng đậm, hiện lên vô số sợi tơ như biến thành một tấm lưới lớn bao phủ Regulus, khuông mặt tái nhợt của y phản phất như đang đỏ ửng.

Ma lực tiêu hao liên tục, làm Harry bắt đầu chịu không nổi, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên. Godric thấy vậy nhanh chóng hoàn thành chú ngữ, rồi cầm lấy một lọ độc dược cho cậu bổ sung ma lực.

Harry nhận lấy uống một hơi hơn nửa lọ. Không thể không nói, độc dược do Gryffindor các hạ chế tạo khẩu vị thật bình thường hơn Snape nhiều lắm, tuy rằng không phải vị bí đỏ, nhưng ít nhất cũng không phải vị con sên, vị hủ thi, hay vị đầm lầy.

Nghỉ ngơi nữa giờ, cậu lại đứng dậy tiếp tục.

–––––––––oOo–––––––––

Chương 146: Regulus tỉnh
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Snape có chút lo lắng mà ngồi trên bàn cơm. Harry đã ở trong phòng ngây người với Gryffindor các hạ cả ngày hôm nay rồi, trong lúc đó trừ bỏ gia tinh mang đồ ăn vào, thì bất cứ ai cũng không được đi vào.

Tuy rằng biết là ở cùng với Sư tổ, tiểu cự quái kia sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng anh biết rõ vẽ ma pháp trận phải hao phí rất nhiều ma lực, cùng với những rủi ro có thể thình lình xảy ra, nên Snape vẫn rất lo lắng.

Ngược lại, ba vị sáng lập vẫn vô cùng an nhàn, tao nhã mà dùng dao cắt thịt bò tảng mà gia tinh vừa mang lên.

"Đang khẩn trương?" Salazar hỏi.

Snape không phủ nhận.

Rowena bên cạnh nhịn không được cười nói.
"Nếu Godric biết ngươi nghi ngờ năng lực của hắn như vậy, hắn sẽ khóc cho mà xem."

Snape não bổ cảnh tượng, Gryffindor các hạ khóc lớn, nhất thời da gà rớt đầy đất.

Bất quá lời này của Ưng tổ, làm cảm xúc của Snape dịu đi rất nhiều, anh dùng dao cắt một khối khoai tây hầm, chậm rãi cho vào miệng.

Khoai tây hầm kèm theo mùi hồ tiêu trang ngập trong khoang miệng, Snape lại không có tâm trạng đi cảm nhận. Cứ việc không còn lo lắng Harry sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng hướng lên căn phòng trên lầu.

Helga cũng cười nói.
"Lại nói, thật ra ta cũng chưa thấy cảnh tượng Godric khóc như thế nào đâu."

Cô vừa nói xong, hai vị kia cũng phát ra tiếng cười "ha ha ha", bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Snape.

Snape lập tức buông dao nĩa tỏ vẻ mình đã ăn xong, sau đó nhanh chóng chuồn khỏi cái địa phương đáng sợ này.

Mà Harry ở cùng với Sư tổ cũng không dễ qua. Ngày đầu tiên cậu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, ngày hôm sau cậu chỉ có thể dựa vào độc dược để duy trì ma lực của mình.

Cũng may quá trình vẽ ma pháp trận diễn ra rất thuận lợi. Chạng vạng ngày hôm sau, Godric vừa lòng mà nhìn ánh sáng chú ngữ cuối cùng chảy ra từ đũa phép của Harry, sau đó biến thành một chiếc lưới mà xanh lục đậm. Nhìn thấy Godric gật đầu, Harry liền ném đũa phép ngã vào salong, thuận tay lấy một lọ độc dược trên bàn trà uống một hơi.

May mắn ở đây có hai bậc thầy độc dược, nếu không thì giá cả mỗi chai độc dược ở đây cũng đủ làm cho một Malfoy do dự, miễn bàn đến việc tuỳ tiện uống. Harry trộm le lưỡi. Tuy rằng thể lực cùng ma lực của cậu đã khô cạn, nhưng đầu óc vẫn còn rất thanh tỉnh.

"Được rồi." Godric mỉm cười nói.
"Con đã làm rất tốt, đi nghỉ ngơi đi, còn lại chính là chờ bản thân y tự tỉnh dậy" tuy ma lực hắn cũng tiêu hao rất nhiều, nhưng vẫn còn rất tinh thần.

Lúc này, trên mặt Regulus đã khôi phục lại như một người bình thường, y vẫn mang bộ dạng 18 tuổi trước khi chết, da trắng nõn, lông mi dài, thoạt nhìn rất thanh tú. Cúi đầu, Harry thậm chí có thể nghe được tiếng tim đối phương đập.

Harry gật đầu, sau đó cố sức mở cửa phòng. Cùng lúc đó, một thân ảnh đen như mực đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, bá đạo ôm cậu vào lòng, tha đi về phía phòng ngủ.

Biết cậu sẽ cạn kiệt ma lực, Snape thừa dịp hai ngày này chế tạo không ít độc dược bổ sung ma lực, cho nên lúc này, vừa đặt Harry xuống giường, anh liền đưa một lọ độc dược tới.

Vẻ mặt Harry đau khổ mà nuốt hết số độc dược, cố gắng lờ đi hương vị kỳ lạ nơi đầu lưỡi. Cậu biết rõ, anh đang trừng phạt cậu vì hành vi ngu xuẩn không đầu óc hai ngày trước, nên mới cố ý làm độc dược khó uống đến như thế, bởi vậy cậu cũng không dám lên tiếng oán giận.

Mà bên kia, trong phòng Regulus, Godric nhìn thân ảnh của Harry và Snape biến mất, nhịn không được cười khẽ một cái. Sau đó, dặn dò gia tinh lúc nào nên cho Regulus uống độc dược.

Vừa quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy Salazar mặt đầy ý cười đứng ở cửa.

"Lo lắng cho ta sao?" Hắn cười gian manh, đi tới.

Salazar liếc xéo hắn một cái, sau đó nắm lấy tay đối phương lôi ra ngoài.
"Một chút phép thuật đó có thể làm khó được ngươi, ta thấy học kỳ sau ngươi có thể về Hogwarts lên lớp cùng Harry rồi, Rowena và Helga rất nguyện ý mà chỉ đạo ngươi." y hừ lạnh nói.

Godric thuận thế tựa vào người Salazar.
"Ta chỉ muốn em "tự mình" chỉ đạo thôi."

Salazar không nói chuyện, xoay người dẫn hắn về phòng ngủ.

Ba ngày sau, Regulus tỉnh lại. Lúc này, những gia tinh trung thành của trang viên Prince đang cho y uống độc dược, y đột nhiên tỉnh lại.

Nuốt xuống chất lỏng không hương vị trong miệng, Regulus hơi hơi mở mắt. Nơi này tuy âm trầm u ám, nhưng lại không phải là nhà Black mà y quen thuộc, cũng không phải là trang viên Malfoy hay Hogwarts. Y vãnh tai, cố gắng thám thính động tĩnh xung quanh. Xuất thân từ gia đình quý tộc thuần huyết, y biết trong hoàn cảnh lạ lẫm cố gắng không tạo ra động tĩnh, tránh sự chú ý của người khác. Nhưng mà, y vừa nghe được tiếng sóng biển ngoài cửa sổ thì đã bị một gia tinh đánh gãy suy nghĩ.

Gia tinh nhạy bén hơn nhân loại rất nhiều.

"A, vị khách nhân tôn quý đã tỉnh rồi, chúng ta phải báo cho chủ nhân." Nói xong, con gia tinh có âm thanh khàn khàn biến mất.

Chủ nhân? Khách nhân tôn quý?

Regulus cố gắng tìm chút tin tức từ thông tin vừa nhận được. Y nhớ rõ mình họ Black - gia tộc phù thuỷ hắc ám tiếng tâm lừng lẫy của giới phép thuật. Chính mình đã 18 tuổi, vừa tốt nghiệp Hogwarts không lâu liền phát hiện một bí mật lớn của Chúa Tể hắc ám. Vì tiêu diệt trường sinh linh giá mà bị kéo vào hồ Âm Thi, theo lý thuyết thì mình đã chết khi bị nước hồ bao phủ, nhưng vì sao... Hiện tại mình lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ có người có thực lực cướp người từ tay tử thần hay sao?

Regulus rất đau đầu, y không biết mình đã ở trong hồ nước lạnh băng đó bao lâu, đầu óc đã lâu không được vận dụng nên cũng không mấy linh hoạt, hết thảy phải chờ chủ nhân nơi này đến đây mới có thể có đáp án.

Năm phút sau, cửa được mở ra. Y kinh ngạc nhìn qua, "chủ nhân" nơi này không phải chỉ có một mà là –– bốn nam, 2 nữ, sáu người!

Regulus nhìn kỹ từng người, thế nhưng y phát hiện có một người nhìn rất quen hình như đã từng gặp mặt.

Nói là hình như, bởi vì nhìn bộ dạng đối phương làm Regulus không dám xác định người đó có phải là đồng học âm trầm cay nghiệt kia hay không. Người này thoạt nhìn –– có hơn ba mươi tuổi.

Mà vị đồng học kia chỉ lớn hơn mình một tuổi thôi, không phải sao?

" Snape ... Học trưởng?" Regulus do dự gọi.

Snape gật đầu, anh không hỏi mấy câu vô nghĩa như đối phương đã tỉnh lại phải không, nếu gia tinh đến báo cáo thì chuyện này hiển nhiên là chính xác. Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt cùng nghi hoặc của đối phương, anh tận lực nói rõ ràng tin tức mà đối phương muốn biết.

"Bây giờ là mùa hè năm 1993, đây là nhà của ta, trang viên Prince. Ngươi vì tiêu diệt trường sinh linh giá của Chúa tể hắc ám mà bị kéo vào hồ Âm thi mười bốn năm, là Slytherin các hạ và Gryffindor các hạ cứu ngươi về."

" Slytherin các hạ?  Salazar Slytherin?" biểu tình của Regulus cứu như đang nghe thiên thư. Y hoảng sợ mà nhìn hai nam nhân anh tuấn đứng cạnh Snape.

Nam nhân tóc vàng mắt lam bất mãn nói.
"Ê, dù sao thì cũng là ta và Harry bận rộn hai ngày trời mới cứu sống ngươi, vậy mà ngươi chỉ nhớ mỗi Salazar là thế nào?" nói xong hắn quang một thần chú kiểm tra thân thể qua, xác định thân thể đối phương bình thường, hắn hài lòng cất đũa phép.

Ở góc độ không ai nhìn thấy, Regulus trộm nhéo ngón tay mình, xác định đây không phải mình sinh ra ảo giác.

"Như vậy... Hai vị nữ sĩ, có phải là Hufflepuff cùng Ravenclaw các hạ không?" y lớn mật suy đoán.

Snape gật đầu.

"Ôi, Merlin!" Regulus thấp giọng kêu lên một tiếng, vì sao mình chỉ mới chết mười mấy năm, mà thế giới này liền biến thành bộ dạng mình không quen biết này vậy? Bốn vị sáng lập không phải chết cả ngàn năm trước rồi hay sao?

Y nhìn về phía đứa trẻ vị thành niên duy nhất trong này.

"Còn vị này là ai?"

" Harry Potter, là con trai của James Potter và Lily Evans." Snape tiếp tục giải thích nghi hoặc cho đối phương,

"Chúa tể hắc ám đã biến mất, tình huống cụ thể sau này ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi, bất quá biến mất không có nghĩa là đã chết, linh hồn gã vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài kia, sẽ có một ngày trở về."

Regulus yên lặng lắng nghe, lượng tin tức quá lớn, nhất thời y khó tiêu hoá hết.

Chuyện cần nói Snape đã nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng.

"Khoan đã." Regulus ngăn bước chân đối phương lại.
"Gia tộc Black..." cha mẹ y, ca ca, còn gia tinh Kreacher vẫn đối với mình rất tốt đâu rồi?

Khoé môi Snape hơi nhếch lên, lộ ra biểu tình cười như không cười của thường ngày.

"Gia tộc Black vẫn còn, nhưng mà... Cha mẹ ngươi đã mất lâu rồi. Sirius Black bị oan đến nỗi bị giam trong Azkaban mười hai năm, giáng sinh năm trước mới được thả ra, hiện tại đang ở nhà cũ Black. Narcissa Black gả cho Lucius Malfoy, hiện tại cũng coi như không tồi. Về phần Bellatrix Black, gả vào Lestrange –– hai vợ chồng hiện tại đang bị giam ở Azkaban."

Không cần nói tỉ mỉ, chỉ mấy câu đó cũng đủ Regulus suy đoán tình trạng hiện tại của gia tộc Black. Chết chết, bị giam bị giam, lúc này số 12 quảng trường Grimmauld chỉ sợ đã thành một mảng phế tích. Y nhớ rõ, ca ca phản nghịch của mình cỡ nào chán ghét gia tộc này, cho nên sẽ không bảo vệ tốt ngôi nhà mà bọn họ sống từ nhỏ đến lớn.

"Ngươi cứ an tâm nghĩ ngơi, đợi thân thể khoẻ mạnh, là có thể nhìn thấy người thân của mình." Một âm thanh thanh lãnh cất lên. Y lập tức nhìn về người đang nói chuyện, đúng là người mà Snape vừa giới thiệu là Salazar Slytherin kia.

"Vâng." y cúi đầu cung kính nói. Nếu không phải vừa tỉnh lại, thân thể vô lực, y nhất định đã đứng lên hành lễ với đối phương.

Bốn vị sáng lập đồng thời ra khỏi phòng y, chỉ còn lại một mình Harry, ngồi xuống cạnh giường y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net