Chương 152: Thần hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 152: Thần hộ mệnh

Edit: Cung Nguyệt Ngư

“Cái gì?” Sirius quay đầu lại trong nháy mắt, hắn không thể tin được mà quát lớn.

“Bà điên kia cùng con chuột hôi thối đó làm sao mà trốn ra được? Bộ phép thuật làm cái gì vậy? Bộ Azkaban là Homestay hay sao?” Đùa nhau à, Hắn bị nhốt ở Azkaban mười mấy năm đều không có vượt ngục thành công, chết tiệt! Peter Pettigrew chỉ mới vào đó được mấy ngày?

Tuy là kích động thì có kích động, nhưng hắn lại không chút nào hoài nghi sự chân thật của tin tức, dù sao thì tuy rằng Snape không làm người ta thích, nhưng cũng không phải là loại người lấy loại sự tình này ra nói giỡn.

Snape nhếch nhẹ môi, lộ ra nụ cười lạnh thương hiệu của mình.

“ Chuyện này có thể chứng minh một điều là chỉ số thông minh của con chuột kia cao hơn ngươi nhiều.”

“Ngươi...”

Mắt thấy chiến tranh giữa hai người thành niên sắp sửa thăng cấp, Harry nhanh chóng nhảy vào hỏi. “Cho nên bây giờ sao rồi?”

Snape nhún nhún vai,

“Cho nên, bộ phép thuật đã họp khẩn cấp, trừ bỏ cần thiết tìm kiếm bên ngoài, bọn họ quyết định để giám ngục Azkaban tiến vào Hogwart, để đảm bảo cứu thế chủ an toàn.”

Nếu mà hiện tại Harry đang uống nước, thì xác định là phun hết ra luôn. Đời trước hình như cũng vào khoảng thời gian này? Sirius vượt ngục, bộ phép thuật cũng cho phép giám ngục Azkaban tiến vào canh giữ Hogwart. Vận mệnh a! có cần phải nghiêm túc như vậy không?

“Giám ngục Azkaban?” Sirius rống to, “Đầu óc bọn bộ phép thuật có phải bị nước vào hay không? Làm sao có thể để đám đồ vật đó vào trong trường học được chứ?!”

Không ai có thể hiểu rõ được sự khủng bố của giám ngục Azkaban như người đã ở đó mười mấy năm là hắn. Chúng nó khoác cái áo choàng đen giống như đã bị ngâm mục rữa trong nước, trên bàn tay có vảy, toàn thân hư thối như xác chết. Chỉ cần là nơi chúng nó đi qua, vui sướng đều sẽ bị hút đi hết, làm người ta nhớ lại những ký ức đáng sợ nhất. Có đôi khi, chúng nó thậm chí sẽ dùng cái ‘miệng’ dưới áo chùng hút đi linh hồn của con người. Không một ai nguyện ý đến gần chúng nó, càng miễn bàn để chúng nó đến canh giữ nơi bảo vệ tuổi thơ của phù thủy như Hogwart.

“Hiệu trưởng nói thế nào?” Harry nhìn về phía Snape. Thực rõ ràng, người cậu nhắc đến không phải là Dumbledore, mà là Hufflepuff các hạ.

Snape không dấu vết gật gật đầu, “Phản đối không có hiệu quả. Bộ phép thuật cố ý làm như vậy.”

Harry đột nhiên thấy thật vui sướng khi người gặp họa.

Bộ phép thuật không biết thân phận thật sự của vị hiệu trường bất thình lình xuất hiện này, bởi vậy cũng không để ý tới ý kiến của nàng, mà Helga không phải là người dễ chọc, từ việc cô chỉ cần nói ba câu đã có thể làm Dumbledore nhường ra chức vụ hiệu trưởng.

Cho nên...học kỳ sau chắc chắn có trò hay để xem.

“Được rồi, sự việc ngươi đã nói xong,có thể đi rồi.” Bất mãn con đỡ đầu nhà mình cứ mắt đi mày lại với đối thủ một mất một còn---điều này làm hắn cảm thấy như mình chỉ là một kẻ dư thừa, Sirius bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Viện trưởng trước khi tới đây đã dùng bữa sáng chưa?” không thèm để ý đến lời cha đỡ đầu của mình, Harry mở to hai mắt nhìn về phía Snape, “Kreacher làm bữa sáng ăn rất ngon, viện trưởng ở lại dùng bữa với con đi.”

Snape cũng vốn có ý định đến đây cho đối thủ một mất một còn ‘chút’ ngột ngạt, bởi vậy anh không chút do dự mà gật đầu.

“Có thể không? Cha đỡ đầu.”

Ánh mắt xanh như ngọc lục bảo của Harry nhìn về phía Sirius, mang theo vô hạn cầu xin cùng ủy khuất, giống như từ chối cậu là một việc tội ác tày trời, vì thế Sirius không còn cách nào khác---liền gật đầu.

“Giám ngục Azkaban tuyệt đối sẽ không thành thật mà canh giữ ngoài Hogwart” Trên bàn cơm, Harry liền hỏi Remus người vẫn luôn im lặng nảy giờ.

“Nếu chúng nó phát điên rồi xông vào trong trường thì phải làm như thế nào?”

“ Triệu hồi thần hộ mệnh hoặc hóa thú,” Snape nói, “ Cái trước có thể xua đuổi giám ngục, cái sau có thể làm cho giám ngục không nhìn tới ngươi.” So với con xuẩn cẩu không đầu óc chỉ biết sủa kia, Snape cũng coi như nguyện ý nói chuyện với đầu lang phúc hắc chỉ biết cười này hơn.

Giám ngục Azkaban chỉ tấn công nhân loại, cho nên biến thân thành động vật để tránh né là phương thức tốt nhất. Đời trước Sirius chính là nhờ mẹo này mà vượt ngục thành công.

“Ta dạy cho con!” Sirius vỗ vỗ ngực cam đoan nói. “hai cái này ta đều biết!”

“Thật hiển nhiên, ngươi còn sẽ dạy Harry sau khi hóa thú thành công thì không cần đến bộ phép thuật đăng ký.” Snape trào phúng nói.

Sirius vừa muốn phản bác, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ xẹt qua.

“Từ từ, ta biết Peter Pettigrew là chuột, còn bà điên kia chẳng lẽ cũng học được hóa thú?”

Snape nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc trước sự thông minh đột xuất của hắn, nhưng vấn đề này anh cũng không có đáp án, cho nên cũng không trả lời.

Đột nhiên Harry cảm thấy lạnh cả lưng, cậu nhớ rõ đời trước sau khi Voldemort sống lại thì Bellatrix Lestrange mới vượt ngục, khi đó giám ngục Azkaban đã phản bội lại bộ phép thuật. Nhóm Tử Thần Thực Tử kia nói là vượt ngục kỳ thật bọn họ quang minh chính đại ra khỏi Azkaban, cho nên cũng không cần thú hóa.

Cậu đột nhiên phát hiện kinh nghiệm đời trước không thể hoàn toàn áp dụng cho đời này, có một số việc đã không còn trong phạm vi khống chế của bọn họ, ví dụ như Bellatrix Lestrange có phải là một hóa thú sư phi pháp hay không cậu vẫn chưa biết được.

Đại khái thấy sự khẩn trương của cậu, Snape liền không dấu vết nhìn cậu an ủi, sau đó nói : “ Ta có thể dạy em triệu hồi thần hộ mệnh.” Anh cố ý xuyên tạc sự khẩn trương của Harry thành sự sợ hãi đối với giám ngục.

Cẩu giáo phụ lại không đồng ý nói “ Một tên Slytherin tà ác như ngươi làm sao có thể triệu hồi ra thần hộ mệnh?”

Vài tiếng ‘Slytherin tà ác’ trong nháy mắt đã đâm vào trái tim thủy tinh của Harry, cậu lại một lần nữa dùng đôi mắt xanh biết kia ủy ủy khuất khuất mà nhìn về phía cha đỡ đầu của mình.

“Khoan đã, Harry.” Sirius đã phát hiện mình nói sai liền vội vàng giải thích,

“Ta không có nói con, ta chỉ nói tên dơi già đầy dầu mỡ...ta...” Hắn quá mức khẩn trương đến độ nói năng lộn xộn.

Snape theo bản năng dùng ‘Bế quan bí thuật’, nếu không anh sợ chính mình sẽ cười ra tiếng mất. Lực sát thương của tiểu hỗn đản này quá mạnh mẽ rồi.

“Vậy cha đỡ đầu cũng triệu hồi được thần hộ mệnh sao?” Harry hỏi.

Vừa thở ra một hơi Sirius liền tự hào nói, “Đương nhiên, ta là một Gryffindor có tình yêu có tinh thần trọng nghĩa, làm sao có thể không có thần hộ mệnh được chứ.”

“Vậy cha đỡ đầu có thể cho con xem được không?” Harry nháy mắt mấy cái, sau đó nhìn về phía ba người đang ngồi, “ Con đọc được trong sách nói, thần hộ mệnh của mỗi người đều không giống nhau, con thật muốn xem thần hộ mệnh của mọi người trông như thế nào.”

Sirius không chút do dự rút ra đũa phép, muốn ở trước mặt con đỡ đầu cũng mình bày ra sức mạnh phép thuật cường đại của bản thân “Expecto Patronum!”

Harry vẫn nhớ rõ ràng bộ dáng thần bảo hộ của hắn, đó là một con chó to lớn như một đầu gấu tuyết, khỏe mạnh cường tráng, có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn

Một làn khí màu bạc phun ra từ đầu đũa phép của Sirius, sau đó tụ tập lại thành một thần bảo hộ màu bạc. Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, bao gồm người thi chú--- cái bọn họ nhìn thấy không phải là chó lớn trong trí nhớ, mà là biến thành...

Tuy cho lớn vẫn là chó lớn, nhưng mà sao nó cứ quái quái thế nào ấy. Hình như là… hình như là… 

Harry nghi hoặc liếc nhìn Snape một cái, chỉ thấy anh đang nhíu mi tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Sirius cũng là một bộ dàn hồn bay phất phơ, còn biểu tình của Remus...có chút vi diệu.

Cuối cùng người mở miệng lại là Snape “Chó Husky?” Anh không quá xác định mà nói.

Trong nháy mắt Harry liền cười như điên.

Còn hai cái Gryffindor vẫn còn đang mê mang, không thể trách bọn họ, chủng loại chó ở ma pháp giới không nhiều lắm. Snape cùng Harry thì đều lớn lên ở Muggle giới, nên đã thấy nhiều hơn là Remus và Sirius có xuất thân quý tộc thuần huyết.

Chó Husky được mệnh danh là ‘chó kéo xe Siberia’, ngoại hình cực kỳ giống sói, nhưng lại thân thiện hơn sói gấp trăm lần, nhưng lại quá ngố. Lúc Harry còn ở tại nhà dì dượng cậu đã không ít lần bị chó Husky lao vào cuồng liếm, ít nhất cũng nó sẽ không né tránh cậu như quái vật giống dì dượng, cho nên Harry vẫn rất có hảo cảm với chúng nó.

Bất quá, tại sao thần hộ mệnh của Sirius lại biến thành cái đức hạnh này? Harry vừa ngừng cười liếc mắt nhìn về phía Snape một cái, lại phát hiện đối phương đang đăm chiêu mà nhìn Remus.

Tuy rằng Harry vẫn có chút không hiểu, nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc cùng Snape thảo luận vấn đề này. Cậu áp chế nghi vấn, quay sang hỏi Snape. “Vậy còn viện trưởng thì sao?”

Snape lấy lại tinh thần, sau đó rút ra đũa phép “Expecto Patronum!”

Luồng khí màu bạc nhanh chóng tụ tập lại trước đầu đũa phép, sau đó một con hồ ly màu bạc xuất hiện trước mặt mọi người. Nó có bộ lông xõa tung, ánh mắt to tròn ngập nước không ngừng liếc về phía mọi người, có vẻ cực kỳ đáng yêu.

Đây là lần thứ 2 Harry thấy thần hộ mệnh của Snape ở đời này, tuy cậu không rõ lý do vì sao thần hộ mệnh của Snape lại biến thành như vậy, nhưng nếu cậu đoán không sai, chắc hẳn có quan hệ với mình. Chẳng lẽ hóa thú của mình là hồ ly?

Cho tới bây giờ Harry vẫn chưa có cơ hội nếm thử hóa thú, mà đời này cậu tuân thủ quy tắc nhiều, cũng không còn làm ra việc mạo hiểm vô vị. Bất quá xem ra hiện tại vẫn cần thiết nếm thử hóa thú, ít nhất phải xác định trong lòng lão dơi già có phải hay không còn có người khác, thí dụ như...ách, Dumbledore được xưng là cáo già?

Bị ý tưởng của mình làm túa ra mồ hôi lạnh Harry theo bản năng rung lên hai cái.

Còn Sirius tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào để đả kích đối thủ một mất một còn, “ Hồ ly? Ngoại trừ gian trá giảo hoạt ra thì có cái nào phù hợp với hình tượng của Snivellus ngươi?” hắn hừ lạnh nói.

Snape chỉ cho là có một con chó đang sủa uông uông bên tai mình, cho nên không chút nào để ý tới.

Ngược lại thần hộ mệnh của Remus vẫn không có gì biến hóa, vẫn là một con sói lớn, bất quá nó thoạt nhìn dịu ngoan hơn bình thường rất nhiều, thậm chí nó còn liếm liếm mặt Harry, thoạt nhìn không giống sói mà càng giống một con chó lớn. Tuy rằng bị nó liếm Harry không thể cảm giác được nhưng thần hộ mệnh mang theo hạnh phúc vui vẻ và ấm áp làm cho cậu nhịn không được cười rộ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net