Chương 157: Thủ tịch nhà Slytherin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Thủ tịch nhà Slytherin 

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry hiện tại không quan tâm tới chuyện ân oán giữa Helga và bộ phép thuật, mà cậu lại lo cho trận chiến thủ tịch Slytherin tối nay. Salazar đã từng nói với cậu, y hy vọng năm nay cậu sẽ là thủ tịch nhà, học trưởng Leann vừa tốt nghiệp nên chiếc ghế thủ tịch nhà tạm thời vẫn trống, đối với Harry đây là một cơ hội tốt, vừa không đắc tội người khác vừa có thể đạt tới mục đích. Nhưng việc này tính ra cũng không dễ dàng, đặc biệt là đa số tiểu xà đều nóng lòng muốn thử sức xem bản thân mình có thể ngồi lên vị trí vinh quang đó hay không. Cho nên chắc chắn rằng cuộc chiến năm nay sẽ có nhiều đối thủ hơn so với mọi năm.

Bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin thì Snape đã ngồi đó, áo choàng đen rộng thùng thình làm cho anh trông giống hệt một con dơi đen khổng lồ, càng làm tăng sự khủng bổ cho căn hầm u ám dưới lòng hồ đen này.

Harry trộm lè lưỡi, sau đó làm làm bộ như vô tình mà đứng cạnh anh. Snape lén nhẹ nhàng vuốt vai cậu an ủi.

Harry hít sâu một hơi, im lặng mà tựa lưng vào tường. Thấy học sinh đều đã trở về đông đủ, Snape bắt đầu phát biểu. Bài phát biểu năm nay càng có vẻ rõ ràng hơn mọi năm, giáo dục bọn tiểu xà cần phải thận trọng giữ mình, ám chỉ học sinh hiệu trưởng hiện tại sẽ không nghe theo Bộ phép thuật, dưới tình huống này việc chọn lựa lập trường của mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhất là những hậu duệ quý tộc, lập trường của bọn họ sẽ đại diện cho lựa chọn của cả gia tộc, cho nên cố gắng tránh mọi phiền toái không cần thiết.

Âm thanh của Snape vẫn trầm thấp như thường ngày, cộng thêm chiếc áo choàng đen thùng thình, làm đám học sinh mới vừa bị giám ngục Azkaban dọa sợ nay lại càng sợ hơn, trong tương tai bọn nó sẽ phải đối mặt với vị viện trưởng bảy năm nữa... có mấy tiểu xà đã bị dọa đến sắp khóc luôn.

Harry trộm giương khóe môi, biểu tình vui sướng khi người gặp họa vô cùng rõ ràng.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, cuộc chiến thủ tịch Slytherin chính thức bắt đầu. Snape dùng đũa phép làm một lồng bảo hộ xung quanh đài chiến đấu, sau đó nói rõ ràng quy định không được phép sử dụng ba lời nguyền không thể tha thứ, còn lại cứ việc tùy ý.

Giống như thường lệ, tuyển chọn thủ tịch năm theo thứ tự từ năm nhất tới năm bảy, và cuối cùng là thủ tịch nhà.

Cuộc chiến của mấy đứa năm nhất cũng chẳng có gì đáng xem, đa số học sinh xuất thân gia tộc thuần huyết thường có ưu thế hơn, bởi vì trong giáo dục của gia tộc bắt buộc phải học môn quyết đấu theo hệ thống, nó được bắt đầu từ khi bọn họ còn bé, cho nên dù ma lực bằng nhau nhưng cũng đủ đối phó với những học sinh máu lai kinh nghiệm ít ỏi - Slytherin không có học sinh xuất thân Muggle.

Thủ tịch năm nhất vừa định ra thì cuộc chiến của học sinh năm hai bắt đầu, Harry trộm ngáp một cái, sau đó suy xét đến việc có nên đến hầm của lão dơi già trộm một lọ độc dược bổ sung ma lực sau đó uống trước luôn hay không, dù sau thì kéo bè kéo phái đánh nhau cũng là một công việc hao tổn thể lực.

Đương nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, thời điểm này không ai được phép rời đi, đây là quy định bất thành văn.

Thủ tịch năm ba vẫn là Draco, lần này đến việc đi qua Harry đều lười, cho nên trực tiếp thi triển một thần chú xem nhẹ làm mọi người xem cậu như không tồn tại, cho đến khi thủ tịch năm bảy bước ra khỏi lồng bảo hộ.

Bởi vì ma lực hiện tại của cậu quá lớn, nên thời gian thi triển thần chú cũng kéo dài, cậu vừa nghe thấy mấy học sinh năm trên nói chuyện. Bọn họ suy đoán Harry biến mất là vì trốn bài phát biểu của xà vương, hay là do chướng mắt chức vị thủ tịch năm ba?

Không khí trận chiến đã bắt đầu biến hóa từ cuộc chiến của học sinh năm năm trở đi, các loại phép thuật hắc ám bay đầy trời, có mấy tiểu xà năm dưới phải tìm chỗ núp vào mới cảm thấy an toàn.

Hơn hai tiếng đã trôi qua, bảy thủ tịch năm đã được chọn lựa. Dưới tình huống chức vị thủ tịch nhà còn trống, Snape đi lên phía trước.

“Tiếp theo là cuộc chiến thủ tịch nhà. Ta hy vọng mỗi một người khiêu chiến đều là những người có năng lực, cảm thấy bản thân có khả năng đảm nhiệm vị trí này. Người ngồi trên vị trí này là người đại biểu cho toàn bộ Slytherin, mọi hành động đều phải phù hợp với hành vi thủ tục Slytherin, mang lại vinh quang cho Slytherin. Đương nhiên, ngoại trừ năng lực cũng cần phải có thực lực Slytherin luôn tôn trọng người có thực lực. Chỉ cần ngươi cảm thấy mình làm được, tất cả học sinh từ năm hai trở lên, đều có thể khiêu chiến vị trí này.” Âm thanh của Snape vẫn không thay đổi, trầm thấp lạnh nhạt, nhưng chỉ cần lắng nghe cẩn thận và đủ hiểu biết về anh, thì có thể nghe thấy chút khẩn trương trong giọng nói ấy.

Nhưng đa số học sinh đều không chú ý đến ngữ khí của viện trưởng nhà mình, bọn họ đang rục rà rục rịch vì vị trí vinh dự tối cao này.

Harry nghĩ nghĩ, sau đó hóa giải thần chú xem nhẹ trên người, chậm rãi đi về phía trước. Draco đang đứng cách cậu không xa, chậm rãi hít một ngụm khí lạnh. Cậu biết được Harry có bao nhiêu mạnh mẽ, nếu Harry đã muốn bước lên nghĩa là cậu không muốn phải ngụy trang nữa. Mà nguyên nhân là cho Harry bỏ lớp ngụy trang của mình...

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ chạy loạn trong đầu của Draco, làm cậu không thể đoán được đáp án nào có khả năng nhất.

Lại có thêm mười mấy học sinh năm trên đi tới, đứng thành một hàng ngang theo yêu cầu của Snape. Đám tiểu xà xung quanh không dám phát ra một chút âm thanh nào, còn trên đài khiêu chiến đám học sinh đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.

Không khí yên tĩnh trong phòng sinh hoạt chung Slytherin làm người ta cảm thấy hít thở không thông.

Harry lén nhìn Snape một cái, thấy mặt anh không thay đổi mà nhìn chăm chú vào học sinh trên đài, cậu khẽ cắn môi hạ quyết tâm mà mở miệng, “Giáo sư, ta cảm thấy một chọi một quá lãng phí thời gian.”

Mặt Snape vẫn không thay đổi mà nhìn qua phía cậu, “Nếu vậy, cứu thế chủ có biện pháp nào càng tốt hơn sao?” ngữ khí bình thản cứ như tiểu cự quái mắt xanh trước mặt chỉ là một học sinh bình thường của anh.

Nhưng Harry thấy được dưới đôi mắt đen kia chứa đựng sự tức giận, hiển nhiên là anh đang bất mãn vì lời nói của cậu.

Cậu bất đắc dĩ nhún nhún vai,

“Ta chỉ là cảm thấy hôm nay mọi người đã gặp nhiều kinh hách, nên là cứ tốc chiến tốc thắng để mọi người được đi ngủ sớm.”

Snape bị ngữ khí vu vơ kia của cậu chọc tức giận hết sức, cho dù là có được ma lực của Slytherin các hạ, nhưng cũng đâu có cần kéo thù hận cho mình như vậy chứ?

Có mấy tiểu xà đã nhịn không được che miệng bật cười nhẹ.

Ngược lại thì, mấy học sinh năm trên đứng trên đài với Harry đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cứu thể chủ - người đang tỏ ra đương nhiên coi rẻ bọn họ.

Rốt cuộc, một học sinh năm sáu trong số người khiêu chiến nhịn không được đứng ra nói. 

“Ngài Potter, không lẽ cậu có phương pháp càng nhanh hơn một đấu một hay sao?”

Harry không để ý đến sự khiêu khích của đối phương, cậu nghiêm túc nói ra ý tưởng của chính mình. 

“Đối với công kích cùng phòng ngự, ta thấy quần chiến sẽ càng phô bày ra thực lực của mỗi người, dù sau thì kẻ thù sẽ không thể nào ngoan ngoãn mà cùng ngươi một đấu một.”

“Quần chiến?” học sinh năm sáu kia cười lạnh nói, “Ngài Potter để chúng ta cùng tấn công một mình cậu hay sao?”

Snape khẩn trương nắm chặt đũa phép.

Harry đáp lời bằng một nụ cười ôn nhu, sau đó lấy đũa phép thủy tinh tím trong tay áo không gian ra. Từ sau khi được Remus nhắc nhỡ, cậu liền làm một thần chú lẫn lộn lên cây đũa phép mới này, bởi vậy lúc này không ai phát hiện đũa phép của cậu có gì khác với đũa phép mà cậu sữ dụng hằng ngày.

“Vậy thì tiến lên đi.” Cậu mỉm cười nói.

Đa số học sinh đều ôm tâm tình xem kịch vui, chờ mong một trận đấu đầy kịch tính của đêm nay. Mà mấy học sinh có quan hệ tốt với Harry thì lại đang đổ mồ hôi thay cậu. Một học sinh năm ba đấu với mười mấy học sinh năm trên, trừ khi là chiến tranh, nếu không thì chuyện này không có khả năng diễn ra. Trong giới quý tộc có rất nhiều quy tắc ngầm, không đấu với kẻ yếu hơn mình đó là một trong những quy tắc đó, cho dù mấy học sinh năm trên đánh thắng Harry thì cũng không phải là một chuyện vinh quang gì.

Nhưng giờ phút này phẫn nộ đã ăn mòn lý trí của bọn họ, bọn họ chỉ muốn cho đứa nhỏ 13 tuổi này một trận giáo huấn nhớ đời.

Trong nháy mắt, vô số phép thuật hắc ám từ bay đến, đủ loại màu sắc xinh đẹp như những bóng đèn nê-ông của Muggle, nếu đổi lại người khác chắc sẽ không biết phải làm sao. Nhưng Harry vẫn bình tĩnh lùi về sau một bước, sau đó cho mình một thần chú bảo vệ.

Ánh sáng rực rỡ bị chặn bởi một lá chắn vô hình, có vài cái bị bắn ngược trở về, có cái lại biến mất trong không khí.

Sau lần công kích thứ nhất, phòng sinh hoạt chung lại lặng ngắt như tờ. Mọi người đều biết thần chú bảo vệ có thể chặn được tấn công của người khác, nhưng nó có liên hệ với trình độ ma lực của người thi triển, có thể đồng thời ngăn chặn nhiều thần chú phép thuật hắc ám như vậy... chỉ sợ là lật tung của Hogwarts này lên cũng chỉ có Dumbledore mới có thể làm được.

Đa số học sinh còn chưa kịp phản ứng chuyện này có ý nghĩa như thế nào, thì Harry đã giải trừ thần chú bảo vệ trước mặt, sau đó dùng âm thanh còn chưa bỏ đi sự non nớt của mình nói “Bây giờ, đến lượt ta.”

Vài học sinh năm trên có phản ứng nhanh lập tức thi triển thần chú bảo vệ, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi. Bọn họ chỉ thấy Harry tùy tiện quơ nhẹ đũa phép, sau đó bản thân đã không thể nhúc nhích được nữa.

Đũa phép bọn họ vẫn còn cầm trên tay, trong mắt lại là sự hoảng sợ, không thể tin được. Mười mấy người giống hệt như tượng đá, ngơ ngác duy trì biểu tình khiếp sợ.

Vì thế, lần này phòng sinh hoạt chung lại im lặng lâu dài hơn cả lần trước, tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm khi thấy cảnh tượng này.

Thần chú vô thanh, chỉ bằng một thần chú hóa đá đã xử lý mười mấy học sinh năm trên xuất thân từ những gia tộc thuần huyết, làm cho bọn họ không có năng lực phản kháng. Potter này, bình thường vẫn cùng bọn họ học tập hả? sao Potter lại không tham gia thủ tịch năm?

Harry cất đũa phép, hơi cúi người về hướng Snape,

“Viện trưởng, ta thắng.”

Snape không dấu vết liếc cậu một cái, sau đó đứng lên nói với học sinh xung quanh,

“Ta nghĩ, nếu như không ai có ý kiến khác, vậy thì thủ tịch nhà Slytherin năm nay là --- Harry Potter.”

Vô số tiếng vỗ tay vang lên. Slytherin tôn trọng cường giả, mà biểu hiện vừa rồi của Harry, đã bày ra lực lượng mạnh mẽ của mình. Một thủ tịch nhà như vậy làm bọn họ tâm phục khẩu phục.

Xác định không có ai tiếp tục tấn công Harry, Snape nhẹ nhàng thở ra, cho phép học sinh trở về nghĩ ngơi.

Harry lôi kéo Draco và Blaise cùng đi, sau khi Snape xác định cậu đã đi khỏi phòng sinh hoạt chung anh mới giải trừ thần chú hóa đá trên người những học sinh năm trên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net