Chương 162: Hoan tổ phúc hắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162: Hoan tổ phúc hắc

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Giống như những gì Snape đã suy đoán, ngay chiều hôm sau, thanh tra cấp cao của bộ phép thuật đi vào văn phòng hiệu trưởng Hogwarts.

Nhìn thấy một đống hồng chói mắt trước mặt, Helga cảm thấy Harry đã nói quá hàm súc rồi, cái thứ gì mà màu hồng phấn từ trên xuống dưới thế này? Nhìn coi cái chiều cao kia, cộng thêm cái dáng người như vậy, lại thêm cái diện mạo đó, còn treo nguyên cây màu hồng phấn, căn bản không thể chỉ được gọi là khó coi thôi có được không?

Umbridge khí thế hiên ngang mà đi đến trước mặt Helga, dùng giọng nói bắt chước thiếu nữ mở miệng, “Xin chào hiệu trưởng Hera, ta là thanh tra cấp cao mà bộ trưởng Fudge phái tới.”

Helga không nói chuyện, cô chỉ đang chú ý đến cái âm thanh chỉ vỏn vẹn mấy chục chữ vừa phát ra mà đã làm cho toàn bộ bức họa trong phòng hiệu trưởng bỏ chạy mất dép.

Umbridge đưa lưng về phía bức họa nên không nhìn thấy cảnh tượng hiếm gặp này. Có lẽ bị vẻ mặt không quan tâm của cô chọc giận, mụ ta lại dùng giọng điệu càng thêm nhão nhoét nói “Ngươi phải biết rằng, có thể lên làm hiệu trưởng Hogwarts, không ai là không có xuất thân quý tộc, hoặc từng đảm nhiệm chức giáo sư Hogwarts được mọi người khẳng định. Mà ngươi Heather Hera, tuy rằng không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để bức Dumbledore từ chức rồi lên làm hiệu trưởng, nhưng ta chưa từng nghe đến tên ngươi, đến cả hồ sơ xuất thân cũng không có! Vì an toàn của học sinh Hogwarts, bộ trưởng quyết định để ta đến điều tra giám sát ngươi!” mụ ta nghiêm khắc nói.

Helga miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, “Ngươi biết phân biệt màu sắc không?” cô không chút quan tâm hỏi.

Lúc này sự phẫn nộ của Umbridge đã đến giới hạn, máu toàn thân như xông lên mặt, làm sắc mặt mụ ta còn sặc sỡ hơn cả trang phục trên người. “Ngươi đang khinh thường nhân viên của bộ phép thuật, coi thường nhân viên bộ phép thuật tức là coi thường bộ trưởng, là coi thường Bộ phép thuật!”

Helga lại uống một ngụm hồng trà do gia tinh chuẩn cho mình, sau đó mới bình thản mà nhìn về phía Umbridge đang oán giận.

“Theo lệnh của bộ trưởng Bộ phép thuật, ta dẫn theo 500 giám ngục Azkaban đến canh giữ tại Hogwarts, trước khi hai tên đào phạm bị bắt, thì chúng nó sẽ không rút khỏi trường học.” Umbridge cường ngạnh nói.

Helga hơi hơi nhún vai, sau đó cười lạnh nói, “Ngài Bộ trưởng không sợ Azkaban không có người trông coi hay sao?” đem nhiều giám ngục như vậy tới Hogwarts, xét ở phương diện nào cũng là một lựa chọn không sáng suốt.

Umbridge hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ trông có vẻ không đến ba mươi tuổi trước mắt, “Nếu như ngươi lại giết chúng nó, bộ trưởng Fudge nhất định sẽ tự tay mang ngươi vào Azkaban!”

Helga vẫn không mấy quan tâm mà nhìn đối phương, “Vậy thì thôi.” Không giết bọn nó thì kiếm trò khác chơi, nghĩ tới thể chất quỷ dị của Salazar một chút đi.

Umbridge cảm thấy hài lòng vì lời uy hiếp của mình có hiệu quả, mụ ta đắc chí cười, sau đó để hiệu trưởng an bài chỗ nghỉ. Helga tùy tay gọi một gia tinh tới, để nó dẫn thanh tra cấp cao của Bộ phép thuật tìm một cái phòng trống, chờ đến khi người phụ nữ làm người ta nổi gai ốc này đi mất, trong nháy mắt biểu tình trên mặt cô trở nên lạnh băng.

Lúc này, chỉ còn gần ba tiếng nữa sẽ đến bữa tối, Helga có dự cảm, Umbridge nhất định sẽ có hành động trước mặt học sinh vào bữa tối nay, cô nghĩ nghĩ, độn thổ đến phòng Salazar.

Salazar đang cùng Rowena thảo luận về vấn đề giáo sư môn Tiên tri của Hogwarts, Godric thì đang ngồi xem kịch vui. Rowena vừa nghe theo đề nghị của Salazar đến dự thính một tiết học Tiên tri của Sibyl Trelawney, tất cả đều là đoán bừa nói bậy và nó đã làm cho nhà sáng lập nghiêm cẩn tri thức như cô tức giận gần chết. Vì thế sau khi thấy Helga bước vào, cô kịch liệt yêu cầu Helga phải sa thải cái giáo sư không hợp cách này ngay lập tức.

“Hiện tại đó không phải là vấn đề cấp bách, xong vụ này lại xử lý chuyện bà ta sau.”  Helga ngồi lên ghế salong, nghiêm túc nhìn về phía Xà tổ, “Salazar, Bộ phép thuật phái 500 giám ngục tới canh giữ Hogwarts.”

“Ồ, rốt cuộc ngươi cũng đại phát từ bi không xé chúng nữa à?” Salazar trêu chọc nói. Y biết rõ, nếu muốn dùng phương pháp lúc trước để giải quyết vấn đề, thì Helga tuyệt đối sẽ không đến tìm mình.

Helga nhếch môi, lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng, “Lần trước ta chỉ muốn cho bộ phép thuật một chút kinh sợ thôi, nhưng mà bọn chúng lại không quá thông minh, hay là chúng ta nên dùng một phương pháp triệt để một chút nhỉ.”

“Ngươi thật là biết chọn người đó.” Salazar cười nhạt nói.

Trong tất cả mọi người thì chỉ có mình Salazar có thể chất miễn dịch với giám ngục. Không chỉ miễn dịch, y có huyết thống của bộ tộc Hải xà yêu, có thể làm cho đám sinh vật hắc ám khao khát thân cận, phục tùng mệnh lệnh của mình.

Biểu tình trào phúng trên mặt Helga nháy mắt trở nên ôn nhu, cô mỉm cười nói “Ta còn chưa kịp nói với các ngươi, ngoài giám ngục ra, chúng ta còn tiếp đón thanh tra cấp cao của Bộ phép thuật Dolores Umbridge, mụ ta còn nói, nếu ta lại giết giám ngục, thì bộ trưởng Bộ phép thuật sẽ ra lệnh bắt ta vào tù đó.”

Nếu có người ngoài tiến vào Hogwarts thì bốn vị sáng lập sẽ cảm nhận được sự tồn tại đó, nhưng lại không thể lập tức biết được thân phận người đó. Vừa rồi Rowena cùng Salazar đang vội vàng thảo luận về vấn đề giáo sư môn Tiên tri, bởi vậy không ai quan tâm tới Umbridge.

Godric vẫn luôn im lặng nảy giờ mở miệng, “Cho nên ngươi sợ hãi?”

Helga: “…” Đừng trách tại sao bọn họ thích khi dễ Godric, đôi khi nói tới thiếu đánh, thì trong bốn người bọn họ thì Godric xếp đứng nhất.

Rowena cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Godric, “Cho nên ngươi muốn ra mặt thay cho Helga, giết chết đám quái vật ghê tởm đó sao?”

“Đừng.” Godric nhún vai “Chuyện thể hiện thực lực này không hợp với ta đâu, vẫn là để cho Sal làm đi.”

Salazar không dấu vết trừng mắt nhìn người yêu không có chút xíu đứng đắn nào của mình một cái, sau đó chuyển hướng sang Helga, “Ngươi muốn làm thế nào?”

Helga cười lạnh, nụ cười kia làm ba vị còn lại dâng lên một dự cảm không lành, “Đương nhiên là ai ra lệnh thì theo người đó,” cô lạnh nhạt nói “Nếu nhân viên bộ phép thuật thích giám ngục Azkaban như vậy, chi bằng để bọn nó ở cùng với mụ ta đi, ngủ chung trên một cái giường thì càng tốt hơn nữa.”

Godric: “…”

Salazar: “…”

Rowena: “…”

Cho nên nói, chọc ai cũng không nên chọc Hoan tổ phúc hắc.

Bàn xong mọi chuyện, Salazar độn thổ đi tìm đám giám ngục Azkaban mà bộ phép thuật mới phái tới. Helga nhìn thời gian, độn thổ trở về phòng làm việc của mình, sau đó thông tri đến bốn viện trưởng, sau khi kết thúc buổi học, tập trung hết học sinh đến sảnh đường.

Harry lấy thân phận thủ tịch nhà dẫn mọi người ngồi xuống dãy bàn Slytherin, thì thấy các giáo sư đã toàn bộ ngồi ở vị trí của mình. Trong một đám áo chùng tối màu, thì trang phục hồng phấn của Umbridge phá lệ chói mắt và gây chú ý.

Lại một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ làm cậu chán ghét, Harry không kìm lòng được mà nhíu mày, có người còn có phản ứng lớn hơn cả cậu đó là Draco.

“Meilin ơi!” Draco lẩm bẩm nói “Làm thế nào mà trên đời lại có con người mất thẩm mỹ đến như vậy?” Màu hồng phấn phối hợp với khuôn mặt già nua, làm cậu hận không thể dùng tới bế quan bí thuật để kiềm chế cảm xúc.

Harry bật cười, nhà Malfoy lấy thẩm mỹ cao làm kiêu ngạo, cơ bản sẽ không qua lại với những người quá mức kỳ lạ, mà vị thanh tra cấp cao trước mặt này có thể nói là khiêu chiến cực hạn của cậu.

Vẫn giống như tiệc khai giảng, dưới sự ra hiệu của hiệu trưởng, toàn bộ sảnh đường im lặng, trước mặt học sinh vẫn chưa có thức ăn, bọn họ đang ngồi nghiêm chỉnh, chờ hiệu trưởng giới thiệu người phụ nữ kỳ quái chưa gặp lần nào kia.

Trong nháy mắt, Harry đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này đang trùng lặp với hình ảnh trong trí nhớ của mình. Lần đó, từ sau khi người phụ nữ không được học sinh chào mừng này mở miệng xong, trong năm học đó thế giới của cậu rơi vào hắc ám chưa từng thấy.

Ngôi nhà Hogwarts đã từng bảo hộ bọn họ không còn chút ấm áp nào, cậu bị bạn bè cô lập, bị người phụ nữ ác độc này tra tấn bằng phép thuật hắc ám, Voldemort sống lại và cái chết của Cedric Diggory trở thành ác mộng không thể xóa mờ của cậu. Đó là năm học tối tăm nhất trong cuộc đời cậu, nó còn áp lực hơn cả lúc chiến tranh đã nổ ra ở năm thứ sáu.

Snape ngồi trên ghế giáo sư nhìn thấy tiểu cự quái nhà mình đang nhìn chằm chằm Umbridge bằng vẻ mặt lạnh lẽo, trực giác thấy sắp có chuyện chẳng lành, anh biết rõ những gì Umbridge đã làm. Nhìn khóe môi đang giương lên nụ cười lạnh của Harry, Snape bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Hiện tại đã có bốn vị sáng lập làm chỗ dựa, tiểu hỗn đản này nhất định sẽ liều mạng trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net