Chương 164: Chuyện tưởng chừng chỉ có trong cổ tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164: Chuyện tưởng chừng chỉ có trong cổ tích

Edit: Cung Nguyệt Ngư

“Chỉ là một chút chuyện,” Sirius nói, “Cũng đã xảy ra lâu lắm rồi, nếu không phải hôm nay đột nhiên nhìn thấy Umbridge, chắc là ta cũng không nhớ tới nó.”

Harry nhiệt tình lắng nghe “Kể nhanh lên đi.”

Sirius nhịn không được đỡ trán, “Con nghĩ rằng đây là chuyện cổ tích trước khi ngủ hay sao?”

Harry ngại ngùng lè lưỡi, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào cha đỡ đầu mình.

Cuối cũng Sirius cũng phải thỏa hiệp trước ánh mắt nhiệt tình của Harry .

“Đối với ta lẫn Snape thì đây không phải là một chuyện vinh quang gì.” Khó có được một lần hắn không gọi đối phương là Snivellus, không biết có phải là do chuyện sắp kể hay không, “Đó là lúc chúng ta học năm bảy, khi đó thế lực của Chúa tể Hắc ám như mặt trời ban trưa.”

Năm bảy? Harry híp mắt nhớ lại một chút, nếu như cậu nhớ không lầm, năm sáu Sirius đã lừa Snape đến Lều Hét làm hại anh xém chút bị Remus hóa thành người sói cắn chết. Theo lý thuyết thì lúc đó quan hệ giữa hai người sẽ vô cùng tồi tệ mới đúng.

“Ta và hắn vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt, không phải chỉ vì hắn là tình địch của James,” Sirius chậm rãi nói. “Hắn âm trầm, cay nghiệt, độc mồm độc miệng, cho dù ở Slytherin cũng không có mấy người bạn.”

Harry: “…” Chẳng lẽ không có ai thấy đó là ưu điểm sao? Lão dơi già như vậy mới đáng yêu a!

Nếu như cẩu đỡ đầu mà biết được suy nghĩ trong lòng con đỡ đầu nhà mình, nhất định sẽ tức đến máu phun ba mét. Bất quá vẫn còn may chính là hắn vĩnh viễn sẽ không biết được, nên hắn vẫn tiếp tục kể, “Khi đó thế lực của Chúa tể Hắc ám rất cường đại, đa số có gia tộc thuần huyết của Slytherin đều gia nhập. Cái này cũng rất bình thường, bởi vì gã mạnh mẽ, có thực lực, mà còn là hậu duệ của Salazar Slytherin, đối với những tín đồ sùng bái điên cuồng thì đó quả là một vị lãnh tụ tuyệt vời. Gia tộc Black cũng bởi vì ta, mới có thể để Regulus mới 16 tuổi đánh dấu hiệu hắc ám trở thành Tử Thần Thực Tử, nói đến thì công của Bellatrix cũng không nhỏ.”

Biết được chuyện này từ quyển nhật ký của Regulus, khi y trở về, hai anh em bọn họ cũng đã trò chuyện với nhau về những chuyện đã qua, Sirius rất áy náy vì khi đó đã để em trai mình trải qua khoảng thời gian đó với những người ngoài.

“Sau đó thì sao?” Không muốn Sirius đắm chìm vào hồi ức quá lâu, Harry lên tiếng thúc giục.

“Ta bị gia tộc xóa tên, lúc đó ta quá phản nghịch, cho nên khi biết mọi người trong nhà đều thành Tử Thần Thực Tử thì ta đã gia nhập hội Phượng Hoàng. Ngay lúc mọi người trong Hogwarts đều đang lựa chọn trận doanh, thì Bộ phép thuật cũng đứng ngồi không yên."

Cũng đúng, Harry yên lặng nghĩ, bất luận là phù thủy hắc ám hay phù thuỷ trắng cầm quyền, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của bộ phép thuật, cho nên lúc đó bộ trưởng Bộ phép thuật cũng lòng như lửa đốt.

“Khi đó bộ trưởng Bộ phép thuật cũng từng phái Umbridge với danh nghĩa thanh tra tới giám sát điều tra ý đồ của học sinh, hy vọng mượn sức một bộ phận học sinh đứng về phía Bộ. Mụ ta ỷ mình có Bộ phép thuật chống lưng, đã ở trong trường học gây phiền toái đến những người đã đưa ra lựa chọn, thậm chí còn không thèm để Dumbledore vào mắt. Có một lần ta quá tức giận, nên đã nổi lên xung đột với mụ ta trước mặt mọi người, nên bị mụ ta bắt cấm túc.”

Harry: “…” Chuyện này sao nghe quen vậy ta?

“Tối hôm đó, trong phòng làm việc của mụ, ta gặp được Snape cũng đang bị cấm túc. Hắn bị cấm túc vì trên lớp độc dược đã 'không cẩn thận' làm văng độc dược lên người mụ, bị mụ ta gắn cho tội công kích nhân viên của Bộ phép thuật.”

Harry: “…” Cái người Sirius đang nói tới là Snape vẫn luôn nghiêm cẩn nhà mình hả? Làm sao mà anh có thể 'không cẩn thận' văng độc dược được chứ?

Ngay lúc Harry đang suy nghĩ lần sau có nên đi tìm người yêu nhà mình thì hỏi một chút không, thì Sirius cầm ly nước ấm lên uống một hơi, sau đó tiếp tục nói, “Umbridge trừng phạt học sinh bằng Phép thuật Hắc ám, rất nhiều học sinh đều bị mụ ta ngược đãi. Tuy rằng ta và Snape nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí năm trước ta còn xém chút hại chết hắn, như lần này, vì tránh bị thương tổn, nên bọn ta quyết định liên thủ.”

Harry: “…” Cha đỡ đầu à chú thật là khôn khéo, thật biết tự bảo vệ mình, chú có thật là Gryffindor không vậy? Còn lão dơi già khủng bố âm trầm kia, cũng sẽ trốn cấm túc?!

“Ta phụ trách hấp dẫn sự chú ý của Umbridge, hắn thì nhân cơ hội thả vào hồng trà của mụ ta một lọ độc dược vừa làm xong buổi chiều, nó có thể làm người ta ngứa ngáy toàn thân. Độc dược này chính là bản cải tiến của hắn, sẽ không để lại chút dấu vết nào. Cho nên nhân lúc Umbridge đang lăn lộn vì ngứa, hai chúng ta đã trốn ra khỏi đó. Trước khi đi, ta còn tặng mụ ta một lời nguyền.”

Harry đã sắp không khống chế được biểu cảm trên mặt mình, lần đầu tiên cậu nghe nói chuyện lúc còn đi học của vị “Giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts”, cậu tin chắc rằng chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ làm một đám tiểu động vật sợ rớt cằm.

“Sau đó chúng ta ăn ý mà không nhắc gì đến chuyện này, vẫn tiếp tục đối đầu như trước.” Sirius tiếp tục nói “Bởi vì đối với ta hay hắn thì chuyện chúng ta liên thủ với nhau để đạt được mục đích---không phải là một chuyện vinh quang.”

Harry khiêm tốn hỏi “Vậy làm sao Remus biết được?”

Remus liếc nhìn Sirius một cái sau đó giải thích “Khi đó ta là huynh trưởng, có trách nhiệm đi tìm những học sinh có 'vấn đề' không trở về phòng ngủ đúng giờ.” cho nên y đứng ở ngoài phòng làm việc của Umbridge thấy được toàn bộ âm mưu của hai người họ.

Sirius: “…”

Harry nhịn không được cười ha hả. Chuyện này trước giờ cậu chưa từng nghe ai nói, có lẽ là do ba người họ gặp lại Umbridge nên ký ức mới trở về.

“Con thật ngạc nhiên,” Harry không che giấu cảm xúc của mình, vẫn cười nói, “Hai người làm thế nào mà thống nhất được với nhau?” Harry không nghĩ ra được ai là người mở miệng xin giúp đỡ trước, bởi vì chuyện này có thể xem như hắc lịch sử của người đó.

“Bí mật.” Sirius nhìn cậu nháy nháy mắt.

Harry bĩu môi, rất không hài lòng với câu trả lời này.

“Nhưng mà Harry,” kể xong chuyện, Remus thu lại cảm xúc nghiêm túc hỏi, “Con đến Hogwarts trước bọn ta mấy ngày, có nghe gì về việc đổi hiệu trưởng không?”

Bởi vì đi theo Snape, nên Harry đến Hogwarts trước mọi người ba ngày, hơn nữa cậu còn có quan hệ thân thiết với viện trưởng, nên Remus muốn hỏi thăm một chút tình huống. Chuyện thay đổi hiệu trưởng thành một người Harry chưa bao giờ gặp qua, hiển nhiên là chuyện này đã nằm ngoài quỹ đạo đời trước.

“Con biết.” Harry nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biển của Remus, “Nhưng viện trưởng không cho nói nhiều, chỉ nói với con thân phận của hiệu trưởng Hera rất đặc biệt, không dễ chọc, dù sao thì cô là một người rất tốt.” nhắc đến bí mật về người sáng lập, cậu chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi.

Remus hiểu được mà gật đầu, Sirius ngồi bên cạnh hét lớn “Lời của Snivellus nói không thể tin được!!”

Harry: “…” Cha đỡ đầu chú nói lời nói này mà không thấy thẹn với lương tâm của mình hả?

“Vậy Umbridge thì sao?” Remus không thèm để ý tới Sirius, tiếp tục hỏi, “Về mụ ta, Severus có nói thêm cái gì không?” Y biết ở đời trước của Harry, Umbridge cũng đến Hogwarts gây phiền toái, nhưng đó là lúc Harry học năm năm, hơn nữa nguyên nhân cũng khác nhau.

Harry lắc đầu, “Từ tối hôm qua tới nay, con vẫn chưa gặp mặt viện trưởng, nhưng mà từ biểu tình của các vị giáo sư hôm nay có thể thấy họ không chào đón mụ ta.”

“Chính xác.” Sirius hừ lạnh nói. Đôi với người phụ nữ xấu xí độc ác này bọn họ chưa bao giờ có chút hảo cảm nào.

Remus làm một thần chú đồng hồ trước mặt bọn họ, lúc này chỉ cách cấm đi lại khoảng mười phút “Trễ rồi Harry, sao con không trở về nghỉ ngơi đi?”

Harry gật đầu, tuy rằng cậu có thể độn thổ, nhưng đây không phải là lúc thể hiện ra ngoài, “Ngủ ngon Sirius, Remus.” Cậu đứng lên nói.

Cẩu đỡ đầu cũng đứng lên cho cậu một cái ôm thân mật, “Ngủ ngon, Harry, hẹn gặp lại trên lớp học.”

Harry cong môi, cười cực kỳ ấm áp “Con rất mong chờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net