Chương 166: Bắt đầu phản kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166: Bắt đầu phản kích

Edit: Cung Nguyệt Ngư

Sáng sớm hôm sau, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Umbridge vang vọng khắp Hogwarts. Các tiểu động vật xôn xao giật mình thức dậy từ trong giấc mơ, thiếu chút nữa là tưởng mình ngủ một giấc ngủ tới Azkaban luôn rồi.

Mà đầu sỏ là Umbridge đang nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà đang có hai giám ngục đang nhìn mụ chằm chằm, đôi tay xương xóc đầy vảy như đang muốn bóp lấy cổ mụ, thoạt nhìn rất khủng khiếp.

Vừa rồi mụ mới tỉnh lại sau trạng thái hóa đá thì đã nhìn thấy hai giám ngục Azkaban bay từ cửa sổ vào trong phòng. Trong nháy mắt, không khí lạnh như cắt da cắt thịt lan tỏa, kèm theo những ký ức không mấy vui vẻ hiện lên trong đầu, mụ liều mạng hét to mong được sự trợ giúp từ bên ngoài.

Chờ đến lúc Helga và bốn vị viện trưởng bước vào, vừa lúc nhìn thấy Umbridge đang cùng giám ngục Azkaban chơi trò mắt đối mắt. Nếu không phải nháo đến quá mức ồn ào thì Helga căn bản không thèm quản làm gì.

“Nữ sĩ Umbridge, có chuyện gì làm ngài khó chịu sao?” cô giả vờ như không nhìn thấy hai giám ngục đang bay lơ lửng trên trần nhà, ôn nhu hỏi.

Âm thanh của Umbridge trở nên vặn vẹo do phẫn nộ sợ hãi đang xen. “Còn không mau đuổi chúng nó đi! Đám sinh vật thấp kém, ghê tởm này! Không lẽ ngươi không nhìn thấy chúng hay sao?!”

Helga vẫn ôn hòa cười nói, “Chúng là do Bộ phép thuật phái tới, sao ta có thể đuổi chúng đi được, đúng không nữ sĩ Umbridge?”

Giáo sư McGonagall đứng một bên nói “Xem ra nữ sĩ Umbridge vừa có một giấc mộng đẹp a, nếu không thì làm sao có thể hấp dẫn giám ngục Azkaban tới chứ? Ngài biết rõ chúng nó quanh quẩn bên ngoài, mà đi ngủ lại không chịu đóng cửa sổ.” bà ra vẻ tiếc hận thở dài.

Snape nhếch môi, tiếp đề tài của hai vị đồng nghiệp, “Thanh tra cấp cao của chúng ta không biết là có một thần chú có thể xua đuổi giám ngục Azkaban hay sao? Mà nói cũng đúng, ngài tôn quý như vậy, sao cso thể tự mình đối phó sinh vật thấp kém, ghê tởm này!”

Giáo sư Flitwick nói, “Á, hình như đúng là có thần chú kiểu này, chỉ là ta lại quên mất tiêu rồi, hay là ngài đợi một chút ta trở về lật sách tra cứu lại?” y cũng chịu hết nỗi sự soi mói gây chuyện của Umbridge rồi, bây giờ lại được Hufflepuff các hạ cho phép, rốt cuộc y cũng có cơ hội tra tấn lại mụ ta.

Giáo sư Sprout nhìn nhà sáng lập của học viện mình một cái, lại thấy cô cười như không cười mà xem trò vui, vì thế cũng cùng các đồng nghiệp mình kẻ tung người hứng nói, “Nếu ngài không gấp thì…” Cô cúi đầu nhìn sắc mặt xanh lét của con cóc hồng trước mặt, tiếp tục nói “Ta đến nhà kính tìm xem có thực vật nào giúp an thần không, ta sẽ mang đến để ngài đặt trong phòng.’’

Hiển nhiên Helga vô cùng hài lòng với biểu hiện của bốn vị viện trưởng, cô mỉm cười nói, “Không còn sớm nữa, các giáo sư, mau trở về ăn sáng thôi, một chút còn phải lên lớp dạy nữa.”

Bốn vị viện trưởng cung kính cúi chào, sau đó xoay người ra khỏi phòng Umbridge.

Ánh mắt của Umbridge như tan rã, đột nhiên mụ ý thức được cái gì đó, đứng lên chạy về phòng rửa mặt. Vì sao lại không chạy ra ngoài, thì tất nhiên là do Hoan tổ đã đứng chặn trước cửa ra vào rồi. Nhưng mà động tác của đám giám ngục còn nhanh hơn so với mụ, trong nháy mắt chúng nó cũng đang bay vào phòng rửa mặt.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Âm thanh của Umbridge đã hoàn toàn biến đổi, rốt cuộc cũng không còn chút âm thanh giả thiếu nữ lúc trước nữa.

Helga nhún nhún vai, một mình chậm rãi ra ngoài.

Lại một lần nữa nhìn thấy Umbridge đã là nửa tiếng sau, lúc này hơn phân nửa học sinh đã tới sảnh đường, bọn họ vừa ăn bữa sáng vừa thảo luận sôi nổi về tiếng la thảm thiết lúc sáng sớm, sau đó cùng nhau suy đoán xem có phải giám ngục Azkaban đã hút mất linh hồn của ai rồi không, nếu không thì sao tiếng hét lại thê thảm như vậy chứ.

Harry không quản quá nghiêm khắc lễ nghi trên bàn ăn của nhóm Slytherin, vả lại cậu cũng là một Gryffindor, thứ hai là mấy học sinh Slytherin đều là xuất thân quý tộc, hoặc gia tộc thuần huyết, nên cho dù bàn luận cũng chậm rãi nhẹ nhàng, rất ít khi có âm thanh tranh cãi lớn tiếng. Nên cậu cũng mặc kệ mà cho qua.

Chính là vào lúc này, một thân hình hồng nhạt đột nhiên xông vào sảnh đường, các học sinh theo bản năng dừng động tác trên tay, không lẽ sáng nay người bị giám ngục Azkaban tấn công chính là vị nhân viên của bộ phép thuật này? Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, cũng nhìn thấy sự kinh ngạc từ trong mắt người đối diện.

Cái áo lông hồng nhạt bị Umbridge khoác lên một cách lộn xộn, đầu tóc mụ rối bời, nhìn qua vô cùng chật vật, đã không còn hình tượng trang trọng cao ngạo của nhân viên bộ phép thuật ngày hôm qua nữa.

Helga khẽ nhếch môi, hiển nhiên cô cũng rất vui sướng khi người gặp họa. Salazar đã ra lệnh cho đám giám ngục Azkaban là đi theo Umbridge, không được tấn công sư sinh trong trường, cho nên một khi mụ chạy ra khỏi phòng và đến nơi đông người thì cơ bản cũng xem như an toàn. Nhưng mọi chuyện sao có thể dễ giải quyết được, còn buổi tối thì sao? Chẳng lẽ Umbridge muốn ngủ trên hành lang hả? Còn lúc tắm rửa thì thế nào? Thật hoàn hảo, Helga đã giấu không được ý cười trên môi.

“Ngài đã tới trễ.” Helga nói với Umbridge “Hôm nay gia tinh không làm quá nhiều đồ ăn, nên chỉ còn một chén cháo yến mạch này thôi.”

Umbridge thở hồng hộc mà ngồi xuống sau đó hung tợn nói, “Ta nhất định phải đem chuyện này nói cho bộ trưởng!”

Helga nhướng này “Ngài muốn nói cho bộ trưởng chuyện gì?”

“Các ngươi tấn công nhân viên bộ phép thuật," Nói xong mụ trừng mắt nhìn Harry đang ngồi ở ghế thủ tịch Slytherin. “Còn đem giám ngục Azkaban dẫn tới phòng ta." Trong âm thanh của mụ hiện rõ lên sự hoảng sợ, đúng là bị dọa không nhẹ.

“Tấn công nhân viên bộ phép thuật?” Helga uống một ngụm cà phê, “Đó là chuyện lúc nào, có ai làm chứng cho ngài không? Còn nữa, giám ngục Azkaban không phải do bộ phép thuật phái tới hay sao? Nguyên nhân gì làm ngài cảm thấy chúng nó sẽ nghe lệnh chúng ta?”

Bị cô nhắc nhỡ, Umbridge mới chợt tỉnh ra, không biết là cứu thế chủ hay Severus Snape, hay lại là do người phụ nữ khó chơi này dùng phép thuật vô thanh vô trượng tấn công mình, nếu muốn chứng cứ, cho dù kiểm tra đũa phép cũng không tìm được. Bởi vậy mụ chỉ có thể phẫn nộ nói “Ta nhất định sẽ tìm được, chờ ta tìm được chứng cứ, ta nhất định sẽ đem các ngươi nhốt vào Azkaban!”

Helga lạnh nhạt mỉm cười, căn bản không để uy hiếp của mụ vào lòng.

Sau bữa sáng, Harry để các tiểu xà tự mình đến phòng học, sau đó lôi kéo Draco và Blaise đến bìa rừng Cấm. Đi cùng bọn họ còn có học sinh năm ba của Gryffindor.

Rừng Cấm vẫn trống trải và âm u giống hệt trước kia, cái khác biệt duy nhất đó chính là phía trên nó, xa xa có thể thấy vài bóng đen của giám ngục Azkaban.

Hôm nay là tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của Sirius. Có lẽ quan hệ của Sirius và Hagrid rất tốt, nên đến khi lên lớp, Harry đã nhìn thấy Hagrid vui vẻ bước ra từ căn chòi nhỏ.

“Buổi sáng tốt lành, bọn nhỏ.” tuy rằng thường ngày Sirius nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng lên lớp vẫn có chút bộ dáng của một giáo sư. Trên tay hắn cầm một cái lồng sắt tinh xảo, bên trong có một con chim nhỏ trên người có những đốm xanh.

“Ta là Sirius Black, là giáo sư Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của các trò, có thể gọi ta là giáo sư Black.”

“Buổi sáng tốt lành, giáo sư Black!” Các học sinh đồng thanh nói.

Hiển nhiên Sirius rất vui vẻ khi thấy học sinh phối hợp, hắn vội vàng liếc nhìn Harry một cái, hy vọng có sự khẳng định của con đỡ đầu nhà mình.

Harry mỉm cười gật đầu.

Sirius là một nam nhân điển trai, tóc đen, mắt xám, dáng người cao gáo thon dài, nên chiếm được sự yêu thích của đa số nữ sinh Gryffindor, hơn nữa hắn con xuất thân từ gia tộc thuần huyết cổ xưa, điều này làm các học sinh Slytherin cũng có ấn tượng tốt với hắn.

Hắn trôi nổi lồng sắt trên tay tới trước mặt các học sinh “Có ai biết đây là gì không?”

“Tiểu thư Granger.”

Hermione bình tĩnh đáp “Đây là Tuyệt âm điểu, sống ở vùng Bắc Âu hoặc Nam Mỹ, thức ăn chính là côn trùng. Nó cả đời đều không kêu một tiếng nào, đến khi sắp chết, nó mới phát ra tiếng kêu dài, tiếng kêu đó là âm thanh cuối cùng mà nó nghe được gần nhất. Mặt khác, lông Tuyệt âm điểu là tài liệu chế tạo của Chân dược, cùng độc dược Hồi ức.

“Cảm ơn câu trả lời tuyệt vời của tiểu thư Granger, Gryffindor cộng 2 điểm.”

Hermione vui vẻ mỉm cười, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của Ron đang nhìn mình.

“Tốt.” Sirius đem lồng chim trôi nổi đến trước mặt mình. “Chúng ta biết, Tuyệt âm điểu ăn côn trùng, bất quá ai biết nó thích nhất là ăn loại côn trùng nào không?”

Các học sinh nhìn nhau, trong sách không có đặt biệt nói đến vấn đề này.

“Nếu vậy, trong buổi học hôm nay chúng ta cùng nhau tìm hiểu về vấn đề này.” Sirius nói.

“Đừng chạy quá sâu vào trong rừng cấm, trong phạm vi 200m, hãy tìm bắt những côn trùng mà các ngươi thấy, sau đó cho Tuyệt âm điểu ăn, quan sát xem nó thích nhất loại nào.”

Các học sinh nhận được lệnh, lập tức giải tán, đột nhiên, một âm thanh của một nữ sinh như đang bị bóp họng vang lên, “Hem-hem, giáo sư Black phương thức dạy học của ngươi thật sự rất không ổn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net