Chương 168: Tiết học của Remus Lupin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 168: Tiết học của Remus Lupin
Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

“Được rồi,” Remus biết được chân tướng mọi việc, nên phải trấn an Sirius vẫn còn chưa nghĩ thông suốt, “Harry không phải con nít nữa, ngươi cũng biết nó là thủ tịch Slytherin, nó biết rõ bản thân đang làm cái gì.”

Hai ngày này Sirius cũng phổ cập kiến thức cho y về thủ tịch Slytherin. Tuy nhiên y không biết Harry lên làm thủ tịch Slytherin là do Salazar gợi ý, cho nên y chỉ nghĩ rằng Harry là người du hành thời gian nên chuyện này cũng không phải điều gì lạ.

“Bộ phép thuật mang giám ngục Azkaban tới Hogwarts, muốn đuổi bọn chúng đi không khó, mà cái khó là để Umbridge tự mình lăn ra khỏi Hogwarts, chuyện này cần phải có thủ đoạn đặc biệt.” Remus suy đoán nói. Lấy bản thân làm mồi nhử, tìm được chứng cứ Umbridge thương tổn học sinh, có lẽ đây là tính toán của Harry.

“Nhưng tại sao lại là Harry chứ? Mụ đàn bà ác độc đó!” đôi mắt Sirius hơi đỏ lên, “Nếu Harry xảy ra chuyện gì, ta làm sao nói chuyện với James đây!”

Remus đỡ trán “Sao ngươi lại không suy xét vì sao Harry lại phải làm như vậy?” Biết rõ mụ đàn bà đó ác độc thế nào, mà Harry vẫn chấp nhận cấm túc của mụ, rõ ràng là cậu có mục đích khác.

Sirius vội la lên “Có cái gì quan trọng hơn sự an toàn của Harry chứ?”

Remus bất đắc dĩ bảo gia tinh mang đến một ly rượu đỏ, ép buộc Sirius uống hết, “Ngươi không tin rằng Harry có năng lực tự bảo vệ mình sao?”

“Harry mới 13 tuổi, một đứa nhỏ 13 tuổi thì có thể có bao nhiêu ma lực chứ?” Cảm xúc của cẩu đỡ đầu vẫn không khôi phục được, “Đừng nói tới việc, không biết mụ Umbridge thích dùng phép thuật hắc ám tra tấn học sinh kia sẽ làm cái gì!”

“Nó là thủ tịch Slytherin” Remus khuyên nhủ “Ngươi phải tin tưởng Harry!”

Sirius hít sâu một hơi, thật vất vả mới sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn lại. Hắn lắc lắc đầu nói , “Nhất định là do Snivellus đề cử cứu thế chủ làm thủ tịch, quả thật Harry có mạnh hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng để đối đầu với Umbridge…Phải biết là, lần đó, mụ đàn bà này hại ta và Snivellus nhém chút phải vào St.Mungo!”

“Harry là một Slytherin,” Remus vẫn tốt tính như trước, “Lúc trước, Severus vì tự bảo vệ mình, mà có thể hợp tác với ngươi nữa mà, làm sao ngươi biết được là Harry sẽ không giống vậy?’’

Sirius vẫn có chút không tình nguyện, nhưng trước mắt hắn cũng không còn biện pháp khác, “Chiều nay Harry có lớp của ngươi, sau khi tan học ngươi bảo thằng bé tới tìm ta.”

“Được.” Thấy đối phương cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, Remus mỉm cười gật đầu.

Bên kia, Harry sau khi chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng sợ Sirius đuổi theo, nên đã trực tiếp độn thổ đến hầm của Snape. Lúc này, Snape cũng vừa kết thúc lớp độc dược đang chỉnh lại đám sản phẩm thực hành hôm nay của học sinh, nhìn thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của mình, anh theo bản năng buông đồ vật trên tay xuống, cầm đũa phép lên.

“Sev, là em.” Harry không chút do dự nhào lên.

Snape bị trọng lượng trước ngực làm lùi mấy bước, vất vả đứng vững, anh liền cất đũa phép vào, sau đó thuận thế ôm tiểu cự quái trước người.

“Là nguyên nhân gì làm ngài cứu thế chủ không đến sảnh đường ăn trưa, lại hạ mình đến phòng của giáo sư độc dược hèn mọn này?” Snape lạnh lùng nói.

Harry không rảnh nói đùa với anh, cậu tóm tắt đơn giản chuyện vừa xảy ra cho Snape nghe.

Snape nghe xong, phản ứng đầu tiên của anh là lấy xấp luận văn bên cạnh đập lên đầu Harry,

“Mới vừa khai giảng ngươi liền rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì làm rồi phải không? Đối phó với Umbridge cũng đâu cần vội vã tới như vậy hả? Cũng không phải lần đầu tiên mụ ta moi móc chương trình dạy học, hay là ngươi muốn gom hết tất cả cấm túc vào trên người mình hả? Quả nhiên không hổ danh là cậu bé vàng, thân thể làm bằng vàng nên mới chịu được hết thương tổn của phép thuật hắc ám đúng không? Ngươi cảm thấy hiện tại ma lực mạnh mẽ rồi nên không còn kiên kỵ gì mà cùng Umbridge cứng đối cứng sao? Ngươi bây giờ một chút dáng vẻ của thủ tịch đều không có, ngươi muốn những học sinh Slytherin khác nhìn ngươi thế nào hả? Thủ tịch khiêu chiến quyền uy của bộ phép thuật? Ngươi chưa nhận được thư sấm của phụ huynh bao giờ nên muốn thử đúng không?!” Mình chỉ lơ là một phút thôi là tiểu hỗn đản này lại nháo ra chuyện như vậy rồi, đã ở Slytherin ba năm rồi, mà sao vẫn không thay đổi được cái tính của sư tử ngu xuẩn này chứ?

Harry bị anh rống tới mức phải rụt đầu, nhưng vẫn nhỏ giọng biện minh nói, "Hufflepuff các hạ có nói, dù sao cũng phải bắt lấy nhược điểm của Umbridge.” Lên án đối phương quấy nhiễu trật tự dạy học, dùng phép thuật hắc ám tra tấn học sinh, đều cần có chứng cứ.

Snape trừng cậu, “Đây không phải là lý do ngươi bị cấm túc hôm nay, Potter!”

Harry tựa lên ngực người yêu nhà mình, đôi mắt xanh biết tràn đầy ủy khuất.

Snape vĩnh viễn đều không chống cự lại được đôi mắt này, anh không tiếng động thở dài, buông Harry ra, đi đến tủ độc dược của mình cầm mấy cái lọ độc dược ra. “Dược bổ huyết, Dược giảm đau, Chân dược, Dược tương phản, hẳn là đủ cho cứu thế chủ dùng đêm nay đi?”

Harry nhịn không được mỉm cười, sau đó kiễng mũi chân hôn lên môi Snape, “Sev, em biết là anh tốt nhất mà!”

Snape không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, “Sau khi cấm túc xong phải đến hầm ngay lập tức,” Anh hung tợn nói, “Sau này chậm rãi tính sổ với em!” Nhưng mà, có lo lắng bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Harry cao hứng xoay người chạy đến sảnh đường dùng cơm trưa.

Buổi chiều là tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đầu tiên của Remus, lần này y không gặp Snape ở cửa phòng sinh hoạt chung, mà lại gặp phải Umbridge trước cửa phòng học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Có lẽ mụ ta thấy cứu thế chủ và hiệu trưởng thỏa hiệp trước những hành động của mụ, bởi vậy lúc này vẻ mặt mụ càng thêm huênh hoang.

“Ngu xuẩn.” Draco khinh thường nói bên tai Harry.

Harry lén lút nhìn cậu nháy mắt mấy cái, ám chỉ thật rõ ràng. Draco nghiêm mặt không lại phát ra âm thanh nào.

Ngay khi học sinh Gryffindor lục tục bước vào lớp, thì Harry đã dẫn học sinh Slytherin đứng vững vàng trong phòng học. Vì thuận tiện cho học thực tiễn, nên Remus đã dọn dẹp hết bàn học trong phòng.

“Buổi chiều tốt lành, các bạn nhỏ.” Remus mỉm cười nói, “Tên ta là Remus Lupin.” y vừa nói vừa dùng đũa phép viết tên mình.

Harry ngẩng đầu nhìn qua, tuy rằng Remus mặc quần áo kiểu dáng đơn giản, nhưng lại không cũ nát, đầy mảnh vá như trước kia, hiển nhiên là Sirius đã vì y phải dạy học ở Hogwarts mà chuẩn bị .

Không cần biết nam nhân kia bình thường có bao nhiêu tùy tiện, nhưng hắn lại rất quan tâm tới những người thân cận của mình. Harry liều mạng dấu khóe môi đang giương lên của mình, để phòng ngừa Umbridge nhìn ra cái gì.

Cái tủ phía sau lưng Remus rung lên cành cạch, tạo ra những âm thanh ‘bang bang’. Vài học sinh Gryffindor hết hồn lùi vài bước.

“Không cần lo lắng,” Remus ôn hoà bình tĩnh nói, ‘Bên trong này có một Boggart.”

“Boggart’’ Từ này thành công dọa đến Neville Longbottom ngang ngửa với “Giáo sư Snape”, đứa bé có khuôn mặt tròn bị dọa đến biến sắc, liếc mắt nhìn Remus một cái, sau đó liều mạng trốn ra sau lưng Ron.

“Boggart thích không gian tối và kín,” Remus nói “Tủ quần áo, khe hở sàn nhà, tủ đựng chén---- có một lần ta còn gặp một con ở trong một căn nhà cũ. Con này ta tìm thấy nó khi làm khách tại nhà cũ Black, lúc ấy nó đang ẩn nấp ở dưới gầm giường khá đặc biệt, ta và giáo sư Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của các trò phải tốn rất nhiều công sức mới lôi được nó ra ngoài.”

Harry cùng Draco hai mặt nhìn nhau, cả hai người đều từng nghỉ hè ở nhà cũ Black, cũng có tiếp xúc với Remus, bất quá cả hai người đều không biết là y đã bắt một con Boggart từ chỗ đó.

“Hiện tại, vấn đề thứ nhất là, Boggart là cái gì? Remus nhìn về phía học sinh bên dưới.

Hermione lại là người đầu tiên xung phong.

“Đó là một sinh vật biết biến hình,” cô nói “Nó biết được trong lòng chúng ta sợ thứ gì, nó sẽ biến mình thành cái đó.”

“Ta cũng không có cách giải thích nào càng rõ ràng hơn nữa.” Remus khen ngợi nói “Cho nên, con Boggart trong chiếc tủ này không có hình dạng nhất định, nó không biết được người bên ngoài sợ cái gì. Và cũng không ai biết khi Boggart xuất hiện sẽ có bộ dáng thế nào, nhưng hiện tại ta muốn thả nó ra, nó liền sẽ biến thành thứ mà mỗi người sợ hãi …”

Remus còn chưa nói xong, thì bị một giọng nói sắc lẹm cướp lời, “Hem-hem giáo sư Lupin, ngươi chuẩn bị cho học sinh đối mặt với Boggart trong tiết học này luôn sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net