Chương 17: Mật thất Slytherin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Mật thất Slytherin
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Harry ngủ một giấc đến buổi trưa, chờ cậu mở mắt đã là 1 giờ trưa.

Harry vội vội vàng vàng mà rửa mặt sau đó đi đến sảnh đường ăn cơm, không có nhìn thấy Snape, phỏng chừng lại làm độc dược quên luôn thời gian rồi.

Harry tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm bánh mì, không hề có tý hình tượng nào mà ăn, hoàn toàn là một bộ dạng Gryffindor giống đời trước. Không có biện pháp, cậu vô cùng đói, cả ngày rồi cậu chưa ăn gì.

Thật vất vả lắp đầy bụng, Harry trở về phòng làm bài tập. Tuy nhiệm vụ của ngài Slytherin rất quan trọng, nhưng bài tập vẫn phải làm đúng hạn nếu không lão dơi già sẽ làm thịt cậu.

Làm đến khoảng 5 giờ chiều, Harry mới ra ngoài ăn cơm chiều, lão dơi già vẫn không có tới. Bất quá Harry biết, giáo sư có đặc quyền để gia tinh mang đồ ăn đến phòng. Cậu không có lo lắng Snape sẽ bị đói.

Đến hơn 7 giờ tối, trời đã tối hoàn toàn, cậu lấy ra áo choàng tàng hình, bắt đầu hoạt động dạ du của đêm nay.

Nhưng mà chờ cậu đến lầu 3, đi tìm mật thất có tiểu thạch xà mà Slytherin đã nói, không khỏi trợn tròn mắt. Cậu đi dạo xung quanh một vòng, xác nhận có 7 con rắn phù hợp với yêu cầu, Harry khóc không ra nước mắt.

Ngài Slytherin nói là lầu 3 đúng không? Không phải là lầu 2 hay lầu 4 sao?

Còn có, đừng nói với cậu là 7 chỗ này đều là mật thất đi? Có phải độc dược mà ngài Slytherin nói đến là chỉ có một lọ thôi phải không?

Harry không khỏi nuốt nước bọt, theo bản năng mà nghĩ đến, bên trong có thể hay không là sinh vật nguy hiểm, tỷ như xà quái này nọ? Còn có nhiều mật thất như vậy, cậu phải tìm bao lâu mới có thể giao trả nhiệm vụ cho ngài Slytherin? Cậu vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ tìm được nó đem giao cho ngài Slytherin.
Vô số ý nghĩ loạn xà ngầu hiện ra trong đầu cậu, cậu nhanh khóc mất.

Được rồi, lúc này máu dũng cảm không sợ chết của Gryffindor chiếm thượng phong, không có biện pháp a, ai bảo đời trước cậu luôn sống trong mạo hiểm cùng kích thích đâu?

Cậu quyết định, đi bước nào tính bước đó.

{Hogwarts, hãy mở ra vì ta}

Theo âm thanh tê tê của cậu, tiểu thạch xà trên tường dần dần biến thành hình lập thể, sau đó một cánh cửa xuất hiện.

F***, quả nhiên.

Harry mở cửa, bên trong là một hành lang sạch sẽ, lấy đũa phép làm một thần chú Lumos, sau đó bước vào hàng lang. Cậu cảm giác được hành lang như đang xuống dốc.

Đi khoảng nửa tiếng, có lẽ cậu đã đi đến bên dưới hồ đen, cuối hành lang xuất hiện một căn phòng. Harry lần thứ hai tê tê mở cửa, trong phòng rất sáng, sau đó...Sau đó cậu thiếu chút nữa là bị chói mù mắt.

Tất cả đều là vàng bạc châu báu.
Đại khái có khoảng mười gương galleon, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt trên đất, xung quanh toàn là trang sức có dây chuyền, nhẫn, vòng tay,...cái gì cần có đều có.

Harry thuận tay cầm một cái vòng cổ, kết quả bị bảo thạch khảm trên đó làm giật nảy mình.

Đó là...đó là một viên gần 50 kara ngọc Cedic, vẫn là màu xanh xa cúc ngọc Cedic! Cái này trên thị trường hiện tại có bao nhiêu tiền cũng không mua được.

Harry sợ hãi than, sau đó quay sang bên cạnh nhìn bị một cái vòng cổ nạm kim cương to gấp đôi viên ngọc Cedic sáng chói cả mắt. Những cái này đều là tài sản của Slytherin các hạ sao?

Harry mới biết được thì ra trước giờ đi học bọn họ là ngồi học trên một đống châu báu.

Voldemort năm đó lấy dây chuyền Slytherin ra làm trường sinh linh giá, có lẽ đó là cái không đáng tiền nhất mà Slytherin lưu lại. Nếu một ngày nào đó Voldemort mà biết được sự thực này có phải gã sẽ tức giận đến sưng luôn mặt xà không.

Harry não bổ hình dạng mặt sưng Voldemort, sau đó nổi da gà khắp người.

Bất quá nhìn xung quanh, toàn là vàng bạc và trang sức, không có độc dược. Cậu lắc đầu, đi ra ngoài.

Lại tốn nửa tiếng để ra khỏi mật thất, Harry lại đi tiếp đến một cửa mật thất khác.

Cùng cách thức mở cửa, cùng một hành lang.

Harry đã không còn nghĩ sẽ gặp được sinh vật nguy hiểm nữa, cậu hiện tại liều mạng mà nhắc nhở chính mình 'Đó là đồ của ngài Slytherin đừng không cẩn thận mà bỏ vào túi mang đi.'.

{Hogwarts, hãy vì ta mở ra}

Harry nói với cánh cửa mật thất thứ hai.

Lại là một căn phòng.

Phòng này rõ ràng không có chói mắt, bởi vì bên trong toàn là sách.

Harry tò mò đi qua xem, sau đó lại lần nữa há hốc mồm.

Sách tiếng anh không nhiều lắm, tất cả đều về phương diện hắc ma pháp, còn lại hơn phân nửa là tiếng Latin, một bộ phận là cổ văn như là: Hebrews, có những cái cậu chưa từng thấy qua, một số nhìn qua hình dạng có thể đoán được là___một nhánh văn tự của Hàm ngữ.

Nhưng, nhưng còn có____tinh linh ngữ, nhân ngư ngữ, xà ngữ là chuyện như thế nào?

Cái gì? Ngươi hỏi ta vì sao không hiểu mà lại biết đó là tinh linh ngữ, xà ngữ, nhân ngư ngữ?
Vô nghĩa, không thấy trên sách có hình của một người tai nhọn nhọn đó không phải tinh linh thì là cái gì? Còn cái kia nửa người nửa cá không phải nhân ngư chẳng lẽ con gái của biển?

Còn về xà ngữ....cậu mở một quyển viết bằng xà ngữ, nhìn kỹ, thì cậu có thể miễn cưỡng phát âm được. Harry niệm thử một chú ngữ, sau đó đũa phép của cậu phát ra ánh sáng xanh, đánh vào mặt đất, chốc lát liền xuất hiện một con rắn Runespoor ba đầu, tê tê mà nhả ra khói tím.
Harry hoảng sợ, mà cho nó một cái 'biến mất vô tung' con rắn Runespoor liền biến mất.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, không dám đọc loạn lần nào nữa.
Harry đột nhiên nhớ tới năm đó tại lớp quyết đấu của Gilderoy Lockhart, Draco đã dùng chú triệu hồi một con rắn nhưng đó cũng chỉ là một con phúc xà bình thường, không có quý trọng như Runespoor.

Xem ra đây là một quyển sách về thuật triệu hồi, có thể triệu hồi những giống xà quý hiếm.

Harry đem sách bỏ xuống, sau đó kiểm tra tỉ mỉ một lần, xác nhận không có cái gọi là lọ độc dược các loại, mới lần thứ hai ra khỏi mật thất.

Đứng ở cửa vào của mật thất thứ ba, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng sợ hãi.

{Hogwarts, hãy vì ta mở ra}

Mật thất thứ ba mở ra.

Harry vào bên trong thấy tất cả đều là kiếm, không sai biệt lắm khoảng hơn hai mươi thanh kiếm. Nguyên lại không chỉ có Gryffindor là có kiếm, mà Slytherin các hạ cũng không thiếu cái đồ chơi này.

Cậu cầm lên một cây tinh tế mà đánh giá. Trên vỏ kiếm khảm nạm không phải là kỳ trân dị bảo, mà là một viên thủy tinh tím với độ tinh khiết vô cùng cao, Harry biết Thủy tinh tím có khả băng bảo tồn ma lực, cậu không dám tùy ý mà rút kiếm, cậu hoàn toàn không biết trong khối thủy tinh tím ngàn năm này tồn tại bao nhiêu ma lực, tuy rằng trải qua chiến tranh ma lực cậu có chút đề cao, nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới 18 tuổi, đồ vật của Slytherin các hạ không phải cậu có thể tùy tiện khống chế, có lẽ ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng không thể.

Cậu bỏ thanh kiếm này xuống, cầm một thanh kiếm khác lên. Những thanh kiếm này trừ bỏ bộ dạng bất đồng, thì thanh kiếm nào cũng dược khảm thủy tinh tím.

Trong cái phòng này cũng không có lọ độc dược nào, Harry có chút uể oải, chẳng lẽ cậu phải nhìn hết cả bảy mật thất mới có thể tìm được sao? Cậu không phải đến kiểm tra xem Slytherin các hạ có bao nhiêu tài sản a!

Xem xong 3 mật thất cũng đã mất gầm 5 tiếng đồng hồ. Cũng mau đến 12 giờ, cậu quyết định tối hôm nay lại đi xem một mật thất nữa, nếu không tìm được lọ độc dược đó cậu sẽ trở về ngủ, còn lại đêm mai tính.

Tiến vào cái hành lang thứ tư được tiểu thạch xà canh giữ, Harry đi gần 20 phút thì đến một cánh cửa. Lần này sẽ là cái gì đây? Harry tò mò mà nghĩ.

{Hogwarts, hãy vì ta mở ra}

Đây là một căn phòng ngủ, Harry kì quặc, không có kỳ trân dị bảo, không có sách, không có kiếm, cũng không có độc dược, đây chỉ là một căn phòng ngủ bình thường.

Ngược lại có phong cách của Slytherin, một cái giường lớn màu bạc, chăn lục sắc, một cái tủ ngân lục giao nhau, toàn bộ phòng ngủ sạch sẽ, chỉnh tề.
Harry quăn một cái 'thời gian hiện ra', đã đến 12 giờ đêm.
Hay là cậu ở trong mật thất của Slytherin các hạ ngủ một đêm, sáng mai lại trở về? Cậu thật sự đi hết nổi rồi, Slytherin các hạ sẽ không để ý phải không?

Harry do dự 2 giây, sau đó cởi áo choàng nằm xuống ngủ.

Giường của Slytherin các hạ thật thoải mái!

Harry nghĩ, sau đó mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net